Chương 144: Thân Sơ
Tự có người đi dâng trà.
Tô Nam Thừa nói: "Là có chút ham chơi.”
Lời này của hắn chính là tiếp câu kia của đại ca.
“Thất đệ làm rất tốt, lúc ta bằng tuổi đệ còn ham chơi hơn đệ nhiều.” Tô Cẩm Thừa cười nói: "Gần đây sao rồi? Công bộ có chút thanh nhàn, Thất đệ đã quen chưa?”
“Đều rất tốt, quả thực là thanh nhàn, mấy vị đại nhân ở Công bộ cũng rất dễ sống chung.” Tô Nam Thừa nói.
“Vậy là tốt rồi, bây giờ đang là thời buổi rối loạn, đệ ở Công bộ, huynh cũng yên tâm hơn nhiều.”
Tô Nam Thừa nhíu mày: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Gần đây trong triều có nhiều chuyện, đệ đệ cũng đã nghe được rất nhiều.”
“Cũng không có gì, chỉ là những chuyện kia. Bây giờ Thái tử điện hạ đóng cửa đọc sách, các Hoàng tử bên dưới cũng đóng cửa đọc sách theo. Trong kinh thành trái lại là vắng lạnh hơn không ít.” Tô Cẩm Thừa cười một tiếng: "Mấy ngày trước còn thấy Tam điện hạ, hắn nói đã quẳng sách vở đi nhiều năm, bây giờ cầm lên, cảm thấy mình như mắt mù.”
“Làm khó cho điện hạ rồi.” Tô Nam Thừa bắt đầu biết, Tô Cẩm Thừa rõ ràng không phải vô tình gặp hắn.
Đây là có lời muốn nói.
Quả nhiên, đợi đến lúc nha đầu bưng trà lên, Tô Cẩm Thừa khoát tay bảo mấy người hầu hạ bên cạnh lui xuống.
Đợi đến khi trong đình chỉ còn lại hai huynh đệ, Tô Cẩm Thừa nói: "Không biết Thất đệ bây giờ có còn lui tới với Thái tử điện hạ nhiều không?”
“Có lẽ sẽ không đến Đông Cung, bây giờ Thái tử điện hạ không ra, đệ lại càng không thể đi được.” Tô Nam Thừa nói.
Tô Cẩm Thừa gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm: "Gần đây ta nghe nói một số chuyện.
Còn nhớ thê tộc Phương gia của Bát Hoàng tử không?”
Tô Nam Thừa có chút bất ngờ: "Nhớ rõ, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?” Chẳng lẽ phát hiện ra Phương Kỳ?
Sợ thì không sợ, chỉ có điều nếu như phát hiện, hắn cũng phải giải thích nhiều đó.
“Phương gia bị diệt môn.” Tô Cẩm Thừa lắc đầu: "Nói là Khổng Tước thần giáo làm. Nếu như không phải lúc trước Bát Hoàng tử bị thua bỏ mình, Phương gia vẫn sẽ là huân quý trong kinh thành, sao mà đến nỗi như vậy.”
Tô Nam Thừa gật đầu, biết rõ đại ca của hắn là có ý gì.
Quả nhiên, sau đó, Tô Cẩm Thừa nói: "Mẫu tộc thê tộc của Hoàng tử, nói chung cũng chỉ có thế. Vinh nhục cùng với Hoàng tử.”
Tô Nam Thừa trịnh trọng gật đầu.
“Có thể đi vào Đông Cung một lần, đó cũng là duyên phận. Ở giữa Thái tử ngược lại cũng không tiện xa lạ như vậy.” Tô Cẩm Thừa quan sát hắn: "Chỉ là, đệ đến cuối cùng cũng là con cháu Tô gia. Ngoại thân sơ này phải phân rõ ràng.”
Tô Nam Thừa nhíu mày gật đầu: "Đại ca dạy bảo, đệ đệ nhớ kỹ. Đại ca yên tâm đi.”
Tô Cẩm Thừa gật đầu, cũng không nói lại chuyện này nữa, chỉ nói chuyện nhảm nhí với hắn.
Trong lòng Tô Nam Thừa có chút buồn cười.
Hơn một năm nay lý lịch của mình không coi là nhiều điều kỳ lạ, chỉ là tiếp xúc với không ít người.
Có thể ở trước mặt Thái tử đó là đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hiển nhiên cái ngoài ý muốn này không phải ai cũng có.
Bây giờ, bệ hạ lại đối xử với mình có chút đặc biệt.
Dù chỉ có một phần như vậy, nhưng cũng là bao nhiêu người cầu còn không được.
Tô Cẩm Thừa bảo mình đừng nên xa lánh Thái tử, chẳng lẽ sợ hắn đắc tội với người ta? Tất nhiên là không phải.
Lời này trọng điểm không phải là muốn phân ra thân sơ.
Ai là thân? Tam Hoàng tử đó. Ai là sơ? Thái tử nha.
Tốt nhất là, có thể đoạt được vài tin tức hữu dụng từ chỗ Thái tử đưa đến chỗ Tam Hoàng tử là được?
Kỳ thực, nghĩ sâu hơn, đây cũng không phải là trọng điểm.
Nghĩ cũng biết, Thái tử có thể tín nhiệm mình bao nhiêu? Trước kia còn không thấy hoàn toàn tín nhiệm, huống chi là bây giờ?
Cho nên, lời này có ý là, tốt nhất ở trước mặt bệ hạ Tô Nam Thừa lấy được vài tin tức, sau đó nói cho Tam Hoàng tử.
Không thể nói thẳng lời này ra, cho nên nhắc đến Thái tử.
Tô Cẩm Thừa làm việc quả nhiên chu toàn.
Sau đó hai người cùng đến thỉnh an lão thái thái, lão thái thái rất hiền từ, nói hai người bọn họ có vẻ tương tự.
Chờ đến khi quay lại Ngô Đồng viện, Tô Nam Thừa ngồi dựa vào ghế xoa trán.
“Công tử, ngài đang đau đầu sao?” Đông Mai nói.
“Nhức đầu.” Tô Nam Thừa mở mắt cười một tiếng: "Một ngày có tám trăm cái đầu óc cũng không đủ dùng.”
Đông Mai nghe, dường như đã hiểu, liền cười nói: "Không bằng hôm nay ngài xuất phủ du ngoạn đi.”
“Ừm, ngươi nói rất đúng, không bằng ra ngoài.” Tô Nam Thừa cười nói: "Tiểu Đông Mai hôm nay mặc đồ đẹp mắt lắm. Khuyên tai này rất tôn da.”
Kỳ thực là một đôi khuyên tai mã não tròn.
Đông Mai ngượng ngùng sờ lên khuyên tai: "Đa tạ công tử đã khen.”
“Ừm, đẹp lắm.” Tô Nam Thừa vẫy tay.
Đông Mai liền đi tới. Quả thực nàng rất ngượng ngùng.
Tô Nam Thừa ngồi, ngửa đầu nhìn nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Mai trắng muốt, dáng dấp không tính là tuyệt mỹ. Nhưng cũng là tiểu nha đầu rất đẹp.
Khiến cho người nhìn thấy dễ chịu.
Hắn nhìn một lúc rồi cười nói: "Lần sau công tử mua cho ngươi đồ còn đẹp hơn.”
Mặt Đông Mai hoàn toàn đỏ hết lên.