Chương 143: Về tới chiến trường(2)

Chương 143: Về tới chiến trường(2)

Tưởng Nam ôm quyền thi lễ với hắn: "Ân tình của huynh đệ, ta đều nhớ kỹ. Ngày sau chắc chắn báo đáp. Sau này còn gặp lại.”

“Sau này gặp lại.” Tô Nam Thừa nói.

Tưởng Nam nhận đồ mà Trình Minh đưa tới, quay người lên ngựa, sau khi ôm quyền thi lễ với hắn lần nữa thì kéo cương ngựa quay người rời đi.

Sau khi bình minh vừa ló rạng, ngược với phía ánh sáng, Tô Nam Thừa thấy hắn ta đã giục ngựa đi xa.

“Hóa ra, Tưởng công tử cũng dậy thì như vậy, không kém so với Nhị công tử nhà ta.” Trình Minh nói.

Tô Nam Thừa nhẹ cười lên.

Đầu tiên là cười khẽ, sau đó là cười ha hả.

Cười rất là thoải mái.

Sau một hồi, Trình Minh mới hỏi: "Công tử cười gì vậy?”

Tô Nam Thừa suy nghĩ một chút mới nói: "Một vị tướng quân cuối cùng cũng về lại chiến trường, ta mừng thay cho huynh ấy.”

Trình Minh không hiểu lắm nhưng cũng cười theo.

Trước có Trịnh Đồ hàng địch, sau lại không bắt được Tưởng Nam.

Mặt mũi triều đình cũng coi như là mất hết.

Bên ngoài, không ai dám nhắc lại chuyện năm đó. Nhưng bí mật thì gì cũng nói.

Chỉ có điều mặc dù không bắt được Tưởng Nam, nhưng cũng rút ra cái đinh của Cẩm Châu đang nằm vùng.

Không tính là không thu hoạch được gì.

Chỉ có điều không bắt được người, nộ khí của Hoàng đế liền dồn hết lên người Thái tử.

Vốn là quỳ trước thái miếu đóng cửa hối lỗi không được lên triều, bên giờ lại tăng thêm một điều, Thái tử cần học tập thêm. Mời mấy vị sư phó sang dạy học từ sáng đến tối.

Nhưng mà nói thế nào, Thái tử cũng không phải cần hai thái phó chỉ điểm học tập sao? Học làm quân như thế nào, học trị quốc như thế nào.

Có thể học là học, bây giờ ngưng vào triều bảo ngươi tập trung học, là có ý gì?

Là bệ hạ cảm thấy ngươi không làm được việc, ngươi căn bản là học chưa tới.

Cho nên ngươi đừng làm việc nữa, lại học lần nữa đi thôi.

Chỉ thấy đơn thuần là Hoàng đế bất mãn với tài học của Thái tử, nhưng hướng sâu hơn mà nghĩ, thì chính là Hoàng đế cảm thấy ngươi không đủ tư cách làm Hoàng tử. Ngươi cần phải bắt đầu học lại từ đầu.

Vấn đề là, Thái tử cũng đã trưởng thành rồi...

Một cái tát này, đau hơn cả quỳ ở thái miếu.

Cùng lúc đó, Hoàng hậu lấy lý do quản cấp dưới không nghiêm, muốn đánh Thái tử hai mươi gậy.

Nhưng không có lý nào Hoàng hậu lại dám tùy tiện động vào Thái tử, cuối cùng là thái giám hầu cận thay hắn ta bị đánh.

Nhuệ khí của Thái tử, đã bị Hoàng đế áp chế hơn phân nửa.

Người có dụng tâm trong triều ngày càng nhiều. Động nhân tâm với người bên trong đó, bên ngoài cũng giống vậy.

Mặc dù nói là trừ bỏ cái đinh, nhưng chuyện Cẩm Châu đã thành sự thật.

Bây giờ Vân Chí Thâm tuyên truyền việc xấu của Hoàng đế khắp nơi.

Thêm vào Vô Cảnh thượng sư trước đó, đơn giản là nói Hoàng đế thành một kẻ vô dụng.

Mà Khổng Tước thần giáo phía nam cũng ngày càng hung hăng ngang ngược. Như thế kéo dài chỉ sợ là các nơi đều sẽ có biến động.

Đoàn người La tướng quân ở Cam Dương phủ một tháng, chỉ thắng mỗi trận kia.

Hoàng đế bắt đầu bất mãn với tốc độ này.

Hoàng đế bất mãn, thì có đại thần bắt đầu dâng tấu, đề nghị bệ hạ giục La tướng quân sớm ngày xuất chiến.

Tô Nam Thừa không có tư cách vào triều, nhưng những chuyện này hắn cũng có thể biết. Cảm thấy không còn gì để nói.

Hoàng đế ngồi ở trong Hoàng thành, gì cũng không hiểu.

La tướng quân mới tới Cam Dương, có thể giữ vững đã không tệ rồi. Bây giờ đại quân mới tập hợp đủ, không phải rèn luyện hỗ trợ nhau một chút sao?

Không cần an bài? Lương thảo tới rồi sao?

Muốn khởi xướng đại chiến như vậy, chẳng phải là chịu chết?

Cẩm Châu quân của người ta đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, chẳng phải là có nhiều ưu thế hơn sao?

Mà đám người thượng tấu mặc kệ điều này, thứ bọn họ muốn là ích lợi của mình. Giống với Hoàng đế, tất nhiên chính là thân tín của Hoàng đế.

Tô Nam Thừa thấy bây giờ cũng có thể thấy được chút bóng dáng thất bại của trận đại chiến hai mươi năm trước kia.

May mắn trong triều vẫn có người hiểu chuyện. Các vị lão thần dựa vào lý lẽ biện luận ở trong triều từ sớm.

Tốt xấu gì cũng bảo Hoàng đế đừng nên gấp gáp như vậy.

Tô Nam Thừa ngồi ở hoa viên trong phủ của mình, đây là điều khó có được.

Bình thường có rảnh hắn cũng không ngồi héo mòn ở chỗ này. Chỉ có điều hôm nay là ngày nghỉ, cũng muốn đi dạo trong phủ nhà mình một chút.

Ngồi ở trong đình, nhìn sóng nước trong hồ nhân tạo, trong lòng Tô Nam Thừa suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Nhắc tới cũng đúng dịp, lúc Tô Nam Thừa ngồi, đại ca Tô Cẩm Thừa của hắn cũng tới.

Tô Cẩm Thừa làm trưởng tử đích tôn của Hầu phủ, tất nhiên là được Hầu gia coi trọng.

Bây giờ làm Kinh lịch ở Đô Sát viện, là chức quan Chính Thất phẩm.

Cưới đích thê là Tần thị, là trưởng nữ của Chính Tứ phẩm Tả Thiêm Đô Ngự Sử Tần đại nhân.

So với lão nhị Tô Nghi Thừa được dung túng thì Tô Cẩm Thừa chính là con nhà người ta trong mắt người khác.

Tô Nam Thừa thấy hắn ta đến liền đứng lên nói: "Đại ca.”

“Ngồi đi, khó thấy đệ nhàn rỗi ở nhà.” Tô Cẩm Thừa ngồi đối diện hắn.