Chương 142: Về tới chiến trường
Hắn ta vốn nên là vinh quang tướng quân, về sau lại chẳng biết đã lớn lên như thế nào. Nhà tan cửa nát, tất nhiên nên báo thù.
“Thôi, không nói cái này. Cuối cùng vẫn có người nhớ đến phụ thân ta, nhớ đến oan khuất của bọn họ.”
“Ngươi phải tin rằng, trên đời này luôn có người vẫn còn lương tri.” Tô Nam Thừa nói.
“Ha ha, ngươi cũng là người rất thú vị. Nếu như sau này có cơ hội, ngươi ta phải ngồi xuống tâm sự một phen.” Tưởng Nam nói.
Tô Nam Thừa gật đầu: "Trước mắt vẫn đang nghĩ, trước tiễn ngươi rời đi, về lâu dài sợ là khó hơn.”
Tưởng Nam gật đầu: "Ra khỏi thành thì dễ, cầm giấy bút đến, ta viết vài thứ, ngươi mua được giúp ta, hai ba ngày là đã có thể ra khỏi thành.”
Mặc dù Tô Nam Thừa nghi ngờ, nhưng vẫn gọi Trình Minh đem giấy bút đến.
Chỉ thấy Tưởng Nam nhấc bút, viết một đống thứ, giống như dược liệu, lại không giống.
Chỉ có một thứ hắn nhận biết được, đó là vỏ cây du.
Cũng không nghĩ gì nhiều mà bảo Trình Minh ra ngoài mua.
Theo kết quả thẩm vấn những người kia, những người phía Tưởng Nam đã bị bắt hết chín phần.
Mỗi ngày đều có người bị bắt lại. Có thể thấy được Vân Chí Thâm hoặc là nói Vân gia đã thẩm thấu sâu ở kinh thành thế nào.
Trong cung cũng bắt được bảy tám thái giám, đều có quan hệ với Cẩm Châu phủ.
Bây giờ đầu sỏ Tưởng Nam đã chạy này tất nhiên là không thể bỏ qua.
Nhất là tra ra Tưởng Nam là hậu nhân của Tưởng gia năm đó, bệ hạ đã rất tức giận.
Năm đó chiến bại, Tưởng tướng quân liền cõng nồi, vốn cho là hậu nhân của ông ta đã chết hết.
Bây giờ lại xuất hiện, Hoàng đế sao có thể không giận?
Bất kể nói như thế nào, trong kinh thành càng tra càng nghiêm ngặt.
Tưởng Nam không thể chậm trễ nữa, phải lập tức rời khỏi kinh thành.
Tô Nam Thừa chuẩn bị tốt hành lý cho hắn, lộ phí và ngựa khỏe.
Mùng bốn tháng bảy, lúc Tô Nam Thừa đến thăm Tưởng Nam, nhìn thấy lại là một người khác.
Chỉ thấy một công tử mặc cẩm bào tuấn mỹ đang đứng trước mặt hắn, cầm một cây quạt trong tay nhẹ nhàng phe phẩy.
Hắn ta vẫn không thích cười như cũ, chỉ có điều trong đôi mắt lại ẩn chứa ý cười.
Hắn ta dùng kim quan búi tóc, mái tóc dài đen nhánh rũ ra, lộ ra cái trán trơn bóng.
Một đôi mày kiếm, một con ngươi lạnh lẽo.
Tô Nam Thừa thấy, vị này so với con bạch khổng tước ở nhà hắn còn hơn một bậc.
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Tưởng Nam phải bảo hắn mua đống đồ kia.
“Hóa ra đây mới là hình dáng của A Nam huynh.” Tô Nam Thừa cười nói. Có lẽ hắn ta đắp mặt nạ da người lâu ngày, bây giờ tháo mặt nạ ra cả người vô cùng trắng sáng. Giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong phạm của công tử quý tộc.
Tưởng Nam nhẹ nhếch miệng, không hề giải thích những thứ này, chỉ nói là: "Đến lúc chia tay rồi.”
Tô Nam Thừa lắc đầu cũng không hỏi lại: "Tốt, nếu như thế, ta sẽ tự mình tiễn A Nam huynh ra khỏi cổng thành nhé.”
Đã thay đổi hình dạng, còn sợ gì nữa?
Kỳ thực cũng không phải là Tưởng Nam hoàn toàn sửa lại dung mạo.
Chỉ là khuôn mặt của hắn ta vốn bè, mũi cũng to, khuôn mặt lộ ra mười phần bình thản. Thậm chí là không hề dễ nhớ.
Thả vào đám đông đảm bảo không tìm ra.
Tô Nam Thừa lúc trước còn nghĩ có lẽ ám vệ đều như vậy, dễ làm việc hơn.
Bây giờ thấy, rõ ràng là hắn ta dùng thứ gì đó nặn mặt. Sửa lại hình dáng mặt mình.
Bây giờ chí ít cằm cũng nhỏ, góc cạnh rõ ràng. Nhìn cũng thấy tự nhiên hơn.
Quả nhiên có dịch dung thuật, không phải đổi mặt, mà chỉ là thay đổi một chút trên gương mặt. Thay đổi này, khí chất cả người cũng thay đổi. Lại phối hợp thêm một chút cách nói chuyện và đi lại, quả thực chính là hai người.
Nếu như đã không sợ bị điều ra tra, hai người ngồi trên xe ngựa thoải mái ra khỏi thành.
Thời điểm này thích hợp đi du ngoạn, ngay cả kinh thành nghiêm tra cũng có không ít người đua nhau ra khỏi kinh thành.
Chỉ cần ngươi qua được kiểm tra.
Không riêng gì Tô Nam Thừa ra ngoài, cũng có công tử nhà khác ra ngoài.
Đến cửa thành, Tô Nam Thừa bị ngăn lại vẫn luôn vén rèm xe lên để cho người kiểm tra.
Người ở cổng thành đối chiếu với chân dung, nhìn kỹ hai người, lại kiểm tra dưới gầm xe.
Sau đó còn làm phiền rồi không chịu cho đi.
Tô Nam Thừa liền thuận thế đưa qua đó một xâu tiền đồng: "Rời thành du ngoại. Xin hãy tạo điều kiện chút.”
Quả nhiên, có tiền dễ nói chuyện hẳn, quan binh kia thản nhiên nói: "Ừm, đã không có gì thì đi đi.”
Xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành.
Thẳng đến bên ngoài mười dặm, hai người mới dừng xe lại.
Tô Nam Thừa nhìn hắn ta: "Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ còn một câu A Nam huynh bảo trọng. Vân Chí Thâm cũng chưa hẳn là đã tốt lành gì, A Nam huynh cần phải bảo vệ bản thân cho tốt. Chỉ có còn sống mới có cơ hội lật lại bản án và thanh danh cho người đã khuất.”