Chương 141: Thì ra là thế

Chương 141: Thì ra là thế

Tô Nam Thừa ánh mắt nhìn hắn ta với vẻ khen ngợi, liền đứng dậy: "A Nam huynh, cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi.”

Dứt lời hắn quay đầu: "Tin tưởng ta được không?”

Tưởng Nam không nói gì, chỉ là nhìn hắn một cái.

Tô Nam Thừa mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Trong lòng của Tô Nam Thừa đã có rất nhiều suy tính.

Thân phận của Tưởng Nam căn bản đã rõ rồi.

Trên đường hồi phủ, cách rèm xe, Tô Nam Thừa nói: "Trần Bá à, ngươi đã kéo xe cho ta hơn một năm rồi nhỉ?”

“Vâng, tiểu nhân được hầu hạ Thất công tử là phúc khí của tiểu nhân.” Trần Bá nói.

“Chuyện hôm nay...”

“Thất công tử yên tâm, hôm nay cũng không có chuyện gì. Tiểu nhân trên còn có già dưới còn có trẻ, chỉ cầu được sống yên ổn. Thất công tử chiếu cố, tiểu nhân không có con mắt cũng không có lỗ tai. Chỉ có một lòng trung thành.”

Trần Bá quả quyết.

“Nếu ngươi đã nói như vậy, bổn công tử liền tin tưởng. Ngày sau con cái của ngươi, tất nhiên sẽ được bổn công tử chiếu cố.” Tô Nam Thừa thản nhiên nói.

“Vâng, tiểu nhân đa tạ công tử, cả nhà tiểu nhân đều bằng lòng hầu hạ công tử.” Trần Bá nói.

Xe ngựa tiếp tục đi, sau đó không ai nói thêm gì nữa.

Quả thực Trần Bá không biết người đó là ai, nếu muốn đi mật báo cũng không biết nói gì.

Nhưng mà Trần Bá sẽ không làm vậy.

Hắn ta vốn là người hầu của Tô gia, mấy đời đều là gia nô của Tô gia.

Vốn ban đầu được phân cho Tô Nam Thừa cũng nói hắn chẳng làm nên trò trống gì.

Nhưng từ lúc đi theo Tô Nam Thừa, đãi ngộ lại tốt, chuyện cũng ít. Chủ tử không đánh không mắng, Trần Bá rất thỏa mãn.

Hôm nay là kẻ nào cũng chẳng liên quan, chỉ cần hắn ta luôn hầu hạ tốt chủ tử là được rồi.

Tô Nam Thừa đang nghĩ, làm sao để đưa Tưởng Nam ra khỏi kinh thành.

Nhất thời chưa nghĩ ra, đã đến Tô gia rồi.

Trình Minh chưa quay về, hắn chỉ nói là bên ngoài có việc, cũng chẳng mấy người hỏi.

Đêm đó không có chuyện gì xảy ra, hôm sau trời vừa sáng Tô Nam Thừa đã đến Công bộ điểm danh.

Đến buổi chiều thì đi tản bộ quanh trạch viện.

Trên đường càng kiểm tra nghiêm ngặt, từ hôm nay muốn lục soát nhà dân.

Tô Nam Thừa đến trạch viện, trước đến thăm Phương Kỳ.

Phương Kỳ chủ yếu là tổn hại nguyên khí, lại liên tục chịu tai ương lao ngục, thân thể bị hủy hoại nặng nề, cho nên cần phải từ từ điều dưỡng nhiều.

Bây giờ khôi phục không tệ lắm, sau khi xem xét Phương Kỳ, liền đến chỗ khác thăm Tưởng Nam. Mặc dù lấy thuốc ở chỗ Phương Kỳ đi, nhưng Phương Kỳ cũng không hỏi gì.

Hôm nay Tưởng Nam đã tốt hơn hôm qua nhiều. Đại khái là chưa chân chính an toàn cho nên chưa dám đổ bệnh.

“A Nam huynh đã nghĩ được lúc nào ra khỏi thành chưa?” Phải nhanh tiễn hắn ta đi chút, nếu không sau này nguy hiểm càng lớn hơn.

“Ngươi không có hỏi gì sao?” Tưởng Nam hỏi hắn.

“Nếu như nhất định phải hỏi, thì là một chuyện này, không biết A Nam huynh và Tưởng tướng quân trong cuộc chiến Trác Châu có quan hệ như thế nào?” Tô Nam Thừa nhìn hắn ta chằm chằm.

Tưởng Nam có hơi ngoài ý muốn, sau một lúc trầm mặc thì thở dài: "Cuối cùng còn có người nhớ đến phụ thân ta.”

“Quả là thế.” Tô Nam Thừa cười lên.

“Làm sao ngươi biết?” Tưởng Nam hỏi.

“Ban đầu chỉ cảm thấy A Nam huynh là người bên cạnh Thái tử nhưng có loại cảm giác khó nói thành lời. Ta chỉ xem như là bởi vì A Nam huynh không thể hiện trước mặt người khác, luôn là ám vệ của Thái tử. Có lẽ ám vệ là như vậy. Trước đó nghe nói Đông Cung có người của Vân Chí Thâm, người đầu tiên lướt qua trong đầu ta chính là A Nam huynh.”

“Đương nhiên, đây chỉ là một loại suy đoán, không có bất kỳ chứng cớ nào, hẳn là cảm giác đi.”

“Hôm qua gặp một lần, ta liền hiểu được.”

“Vậy ngươi thật sự thông minh, nhưng làm sao ngươi biết ta là hậu nhân của Tưởng tướng quân?” Tưởng Nam hỏi.

“Bởi vì có người đã từng nói, năm đó Đình Châu Trác Châu thất thủ, bốn vị tướng quân đều có kết cục không tốt. Ninh Dương hai vị tướng quân chiến tử, bởi vì không có hậu nhân, càng vì chiến bại cho nên không có gì đáng nói. Trịnh tướng quân bởi vì có quan hệ với bệ hạ, nhi tử mồ côi từ trong bụng mẹ của ông cũng đắc ý vào triều. Chỉ có Tưởng tướng quân, sau khi chết còn mang một thân ô danh.”

“Lúc Tưởng tướng quân chết, cũng đã sắp bốn mươi tuổi, đều nói hậu nhân của ông bị lưu vong, chết ở bên ngoài. Nhưng nếu còn một hai người không chết, không phải cũng sẽ phản sao?” Tô Nam Thừa nói.

Tưởng Nam hít sâu một hơi: "Không tệ. Ta chính là hậu nhân của Tưởng gia. Là con thứ ba của Tưởng tướng quân. Năm đó, ta cũng chỉ mới hai tuổi. Bị người nhà dùng chậu gỗ giấu dưới gầm giường tránh thoát được một kiếp. Gia phó dẫn ta một đường đến phía bắc, đi Cẩm Châu.”

Sau đó, hắn ta không kể tỉ mỉ.

Tô Nam Thừa gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

Kể từ đó vẫn luôn đối địch.

“Chỉ chớp mắt đã nhiều năm như vậy. Ta quay lại kinh thành mười năm, nhưng không có chút cảm giác về nhà nào.” Tưởng Nam lắc đầu.

Tô Nam Thừa quan sát hắn lại không biết nói gì cho phải.

An ủi gì cũng đều là cứng nhắc.