Chương 140: Gặp lại Tưởng Nam(2)
Tô Nam Thừa gật đầu, việc này trái lại có thể lý giải, nếu đổi lại là Hoàng đế nào cũng sẽ tức giận.
Chạng vạng tối, mưa nhỏ hơn chút, chỉ có điều vẫn không dứt.
Trên đường chỉ thấy không ít quan binh đi lại, có thể thấy được kinh thành này muốn lộn ngược rồi.
Mật thám ở kinh thành, vẫn rất khó chạy thoát.
Sau khi hồi phủ thì biết được tổ phụ và phụ thân vẫn chưa trở lại. Thái tử quỳ gối ở trước thái miếu chịu mưa, một đám đại thần không được giúp đỡ? Không được cầu tình?
Cho nên chưa trở về là rất bình thường.
Sáng ngày thứ hai hắn mới biết được, lão Hầu gia và đám người quá nửa đêm mới quay về. Thái tử cũng qua nửa đêm mới được thả về.
Còn phải về đóng cửa sám hối ba tháng, ba tháng này không được phép tham dự chính sự.
Ngày hôm sau Tô Nam Thừa đi ra từ Công bộ, xe ngựa đến một ngõ nhỏ thì bị người ngăn lại.
Kỳ thực nơi này cũng không vắng vẻ lắm, chính là do kiến trúc cho nên nhà ở đây hơi ít.
Tô Nam Thừa không nói gì, xe ngựa dừng lại, người kia đi đến: "Có thể cho ta đi nhờ xe hay không?”
Tô Nam Thừa nắm chặt tay lại, nghe được âm thanh của người nói.
Trình Minh không hiểu: "Bên dưới là kẻ nào?”
“Bảo hắn lên đây đi.” Tô Nam Thừa nói.
Người kia liền cúi đầu lên xe ngựa.
“Đến tòa nhà phía đông đi.”
Chỗ phía đông kia bây giờ đang là nơi Phương Kỳ dưỡng thương.
Trong xe ngựa, Tô Nam Thừa đối mặt với một cặp mắt đang cười híp lại.
Chủ nhân của cặp mắt rất bình thường, rõ ràng là người trong Đông Cung, Thái tử từng sai bảo hắn làm rất nhiều chuyện đặc thù, thị vệ Tưởng Nam.
“A Nam huynh bị thương rồi sao?”
Tưởng Nam gật đầu: "Trở về từ cõi chết.”
Tô Nam Thừa cười, còn gì không rõ nữa: "Thật có duyên với A Nam huynh.”
“Vậy duyên phận này, nhất định là do ta cầu mà có. Cùng đường mạt lộ mới tìm đến tiểu Tô đại nhân.” Tưởng Nam nói.
Sau đó hai người cũng không nói gì thêm, xe ngựa lộc cộc đi trên đường. Tô Nam Thừa thấy một màn này, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Nội tâm của hắn thật là bình tĩnh.
Đến trạch viện, Tô Nam Thừa xuống xe còn giúp đỡ Tưởng Nam một tay.
Nơi này ba lối vào, không cần đưa đến chỗ Phương Kỳ đang dưỡng thương mà là một phòng khác.
Sau khi Trình Minh do dự, không biết nói với xa phu gì đó, xa phu bây giờ không thể đi.
Lát nữa rồi nói sau.
Chỉ có điều, xa phu không nhất định biết được có vấn đề gì. Công tử và hắn ta không nói gì với nhau trong xe.
Chỉ là Trình Minh đoán được một chút thôi.
Trong phòng, Tô Nam Thừa vịn Tưởng Nam ngồi xuống: "Bị thương ở đâu? Đã bôi thuốc chưa?”
Tưởng Nam đỡ ngực cười cười: "Ngươi không sợ rước họa vào thân sao?”
“Ta ghét nhất loại câu hỏi này, làm cũng đã làm rồi, còn nói nhảm vậy có ý nghĩa gì? A Nam huynh đến tìm ra, cũng đừng nói những lời thăm dò vô vị này nữa.” Tô Nam Thừa nhàn nhạt nói.
“Ha ha, quả nhiên không nhìn lầm ngươi.” Tưởng Nam dựa vào phía sau một chút, thở sâu: "Ta bị thương hơi nặng.”
Môi hắn từ lúc trên xe đã tái nhợt.
Lúc này cởi y phục ra, chỉ thấy ngực quấn băng gạc, bị thương trước ngực.
Tô Nam Thừa nhíu mày: "Lúc này không thể mời lang trung cho huynh được, sẽ bị phát hiện. Chỉ có điều cũng đúng dịp, trong nhà này của ta cũng có một bệnh nhân. Thương thế của hắn cũng như vậy. Thuốc có thể uống giống loại với hắn. Thuốc trị thương của Tế Thăng đường cũng may còn có.”
Sau khi Tô Nam Thừa nghiên cứu một lúc, loại thuốc trị thương bán rất đắt kia thực ra cũng không quá thần kỳ.
Bên trong có không ít thảo dược hạ nhiệt mà thôi.
Cho nên rất thực dụng với loại ngoại thương này. Dù sao niên đại này cũng không có kháng sinh.
Cho nên từ sau lần trước, Tô Nam Thừa đã bảo Trình Minh mua dự bị một hộp.
Bây giờ có dùng hay không?
Tưởng Nam cũng không để ý là thuốc gì đưa tới, đã ăn luôn.
Hắn ta đúng là liều chết, có thể trốn ra từ trong tay quan binh đã là bản lãnh của hắn.
Tối hôm qua trốn ở trong một khu dân cư, tự mình băng bó vết thương, cũng chỉ cầm máu.
Không trị liệu, hắn ta tuyệt đối không sống được.
Kinh thành vốn còn mấy thuộc hạ của hắn ta, nhưng hắn ta cũng không dám liên lạc. Sợ bại lộ lẫn nhau.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại chỉ có thể tìm đến Tô Nam Thừa này.
Thực ra hai người không có giao tình gì, chỉ đơn giản là từng phụng sự chung một người.
Nhưng hắn ta quả thực đã cùng đường mạt lộ, không nghĩ được đến người thứ hai.
Tô Nam Thừa quả nhiên không làm hắn thất vọng, không hỏi gì đã giúp hắn trị thương.
Tô Nam Thừa tự mình dùng nước muối lau vết thương cho Tưởng Nam, bôi kim sang dược lên.
Lại chờ nấu thuốc xong đưa tới cho hắn ta uống.
“Hôm nay ta bắt buộc phải hồi phủ, nơi này ngươi cứ yên tâm ở lại. Dưới tình huống bình thường không soát ra được nơi này. Nếu như chẳng may bị lục soát tới, ngươi cứ trốn đi một lúc, sau đó thì quay lại. Ta biết A Nam huynh làm được. Tối nay ta sẽ để gã sai vặt của ta lại chăm sóc huynh.”
Tưởng Nam mắt đã không thể mở nổi, nghe vậy chỉ nói: "Tốt xấu gì cũng cho miếng gì ăn đi, hôm qua giữa trưa đã chạy rồi, đến nay một ngụm nước cũng chẳng có mà uống.”
Tô Nam Thừa gật đầu: "Được, Trình Minh ngươi xem phía sau có gì ăn không, đem đến đây chút. Chăm sóc tốt cho A Nam huynh.”
“Vâng, công tử yên tâm đi. Trần Bá đưa ngài hồi phủ.” Trình Minh nhắc nhở.