Chương 139: Gặp lại Tưởng Nam
Tào Đắc Lộc cũng trầm mặc.
Tào Đắc Lộc vốn không nói đỡ cho Thái tử.
Câu nói này của hắn ta có vẻ như nói là Tô Nam Thừa có lẽ là cố ý. Nhưng lại nói ra là Tô Nam Thừa có khả năng có sự oán giận.
Vì sao mà oán giận? Bởi vì Thái tử điều người đi Đông Cung đó. Vì sao lại điều đi? Bởi vì Tô Nam Thừa nếu không đến Đông Cung thì sẽ thành người của bên phía Tam Hoàng tử kia một cách hiển nhiên.
Mà lại nói tiếp, Tô Nam Thừa là một kẻ ngốc bạch ngọt.
Hoàng đế bây giờ đã có lòng nghi ngờ Thái tử, hắn thuận theo nói Thái tử có vấn đề vậy thì lại không đúng.
Nhưng cũng không thể nói là Thái tử không có vấn đề.
Vậy thì cần phải làm gì?
Vậy không bằng nói bề ngoài tốt. Ngày đó Tần Hoài lão đại nhân náo loạn với bệ hạ như vậy, Thái tử lại hướng về Tần Hoài. Hoàng đế nghe xong sẽ cảm thấy thế nào?
Lúc đầu Hoàng đế bất mãn với Thái tử.
Chỉ là Tô Nam Thừa không nghĩ ra, chuyện bia đá thì sao có thể liên quan đến Thái tử được?
Cho dù Thái tử muốn làm phản, cũng không cần tự tạo cho mình một kẻ địch.
Huống chi, bây giờ Thái tử lấy cái gì mà mưu phản, cho nên chuyện này không có khả năng là do Thái tử làm, không có lợi ích gì.
Nhưng Hoàng đế hỏi như vậy, quả thực là nghi ngờ Thái tử.
Tô Nam Thừa nghĩ không ra, cũng chỉ đành xuất cung trước.
Sau khi xuất cung thì đi tư trạch. Đến thì gặp Phương Niên đã không gặp từ lâu đang ở đó.
Phương Niên đang đợi hắn, vừa vặn hôm nay Phương Niên được nghỉ.
Trước đó vì để tránh hiềm nghi, ngày nghỉ Phương Niên cũng không tới, hắn ta chỉ chuyên ở lại chỗ Long Hành vệ. Đãi ngộ bên kia cũng tốt.
“Đại nhân.” Phương Niên thấy Tô Nam Thừa thì rất kích động.
“Đến rồi à, hơn một tháng rồi không gặp ngươi.” Tô Nam Thừa cười nói.
Kỳ thật thân phận của Phương Niên không dễ làm giả được. Tô Nam Thừa sửa lại thân phận cho hắn ta nhưng cũng sẽ dễ dàng bị tra ra được. Chỉ có điều nếu có ngày tra xét cũng sẽ rơi vào trong tay Hạ Tuân Diễn bên kia.
Tra không được Tô Nam Thừa bên này.
Cho nên hắn vẫn rất yên tâm.
“Đại nhân, tiểu nhân có chuyện muốn nói với ngài.”
Tô Nam Thừa gật đầu: "Được, vào đi rồi nói.”
Đi vào ngồi xuống, hàn huyên vài câu xong rồi hỏi tình huống của Phương Niên bên kia, sau khi biết được mọi chuyện đều tốt thì nói đến chính sự.
Phương Niên không nói nhảm gì mà nói thẳng: "Sau khi thành lập Tuyên Trấn Phủ Ti, bệ hạ yêu cầu tập trung điều tra sự kiện bia đá và Thân Cày. Mặc dù nói là sự kiện Thân Cày rất rầm rộ, tất cả mọi người đều quan tâm đến. Nhưng trên thực tế chúng ta cũng vụng trộm điều tra không ít về chuyện bia đá. Bí mật bắt đến mấy thị vệ.”
“Đều là người đi theo Thái tử đào bia đá. Trong đó đã hỏi ra được chút tin tức. Một thị vệ thừa nhận, ngọn núi kia là dùng thuốc nổ để nổ, hắn mượn cớ đi ngoài, đã sớm qua đó. Chẳng qua là bởi vì có bia đá cho nên mọi người bị hấp dẫn mà không chú ý đến thuốc nổ kia.”
“Đồng thời chỉ muốn đào bia đá ra, cho nên thuốc nổ cũng không hữu dụng, sau đó bọn họ đã dọn dẹp số thuốc nổ còn sót lại.”
“Bọn họ?”
“Vâng, sáng nay thống lĩnh đã tiến cung bẩm báo, lúc buổi sáng chúng ta đã bắt đến hơn ba mươi người. Bây giờ đã có người nhận tội rồi, bọn họ đều là người mà Vân Chí Thâm an bài ở kinh thành. Trước đó Chiêu thị vệ đầu tiên nói là người của Đông Cung, đồng thời theo hầu Thái tử điện hạ nhiều năm. Còn nói chuyện nay Thái tử điện hạ biết rõ hết toàn bộ quá trình.”
“Chẳng trách.” Tô Nam Thừa gật đầu.
“Người kia còn nói, Thái tử điện hạ cố ý, muốn cho trong triều nổi sóng. Mượn cơ hội trừ bỏ các Hoàng tử khác.”
“Cái này nói bậy à?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Đúng vậy. Chỉ có điều Đông Cung nói không chừng thật sự có người của Vân Chí Thâm hay không. Không biết được tướng mạo và tên của người kia, nhưng hắn nói rất rõ ràng người đó mới là người chỉ huy tất cả bọn họ. Sau khi xảy ra chuyện thì chưa từng gặp lại.” Phương Niên nói.
Tô Nam Thừa đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả.
Nói như vậy, Hoàng đế nghi ngờ là có lý. Chỉ có điều Thái tử sợ là không biết gì cả.
“Trước đó không biết, bây giờ bắt nhiều người như vậy, rất nhanh thôi sẽ biết là người nào?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Bẩm đại nhân, sẽ biết nhanh thôi. Bắt được người này, nói không chừng còn có thể câu ra cá lớn.” Phương Niên nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời.
Vân Chí Thâm đã phản rồi, đồng thời trước mắt còn đang rất thành công, hắn ta còn có người mai phục ở kinh thành, vậy là tốt hay không tốt đây?
Hắn nhất thời nghĩ không ra kết quả này đối với mình là tốt hay xấu.
Sau khi Phương Niên đi, Tô Nam Thừa ngồi rất lâu mới đứng dậy hồi phủ.
Chuyện này, cũng không thay đổi được gì ngay lập tức.
Trong kinh thành chỉ biết Tuyên Trấn Phủ Ti bắt được một nhóm người, mà không biết nguyên do vì sao. Ngược lại là làm cho lòng người có hơi bàng hoàng.
Thẳng đến ngày cuối cùng của tháng sáu, buổi trưa bầu trời mưa rất to.
Có tin tức truyền đến, Thái tử bị phạt quỳ bên ngoài thái miếu. Không cho phép bung dù, không cho phép tránh mưa.
“Nói là tìm được mật thám ở Đông Cung, đã chạy rồi. Vẫn đang lục soát toàn thành.” Lý Xuân Giác cũng kinh hãi, vẫn may hiện giờ không ở trong cung. Nếu không đây cũng là chuyện phiền toái.
“Là ai?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Không biết nữa, không có nói là ai. Chỉ nghe nói là đã nằm vùng ở trước mặt Thái tử mười năm rồi. Bệ hạ mắng Thái tử không biết nhìn người, không xứng làm Thái tử.” Lý Xuân Giác nói.