Chương 138: Thăm dò
Long đế thấy hắn sửng sốt một chút liền nở nụ cười: "Ha ha ha ha! Không quen mùi vị sao? Ngươi còn nhỏ, không quen là bình thường. Đến đến đến, ngồi đi.”
Sau khi được ban cho ghế ngồi, Tô Nam Thừa cũng phải tạ ơn xong mới dám ngồi xuống.
Long đế thở dài: "Vật này, dùng Linh chi, Lão sâm, còn có mấy vị thuốc hỗn hợp huyết hươu và mứt táo mà làm. Thường xuyên ăn rất tốt. Chỉ có điều, trong đó có mấy vị thuốc khó tìm.”
“Nếu như bệ hạ cần, dùng hết lực lượng trong thiên hạ tìm sẽ thấy, sao lại khó tìm được? Vi thần không hiểu.” Tô Nam Thừa đã tìm được cách để nói chuyện với Hoàng đế.
Chính là tâng bốc.
Dựa theo con đường mà hôn quân đi, coi ông ta là ánh sáng duy nhất.
“Ha ha ha, Tô khanh vẫn còn nhỏ. Mặc dù trẫm là cửu ngũ chí tôn cao quý, nhưng không phải là chuyện gì cũng có thể giải quyết.” Long đế nói.
“Bệ hạ, vi thần nguyện tìm thuốc cho bệ hạ.” Tô Nam Thừa không do dự nói.
“Ha ha ha, tốt tốt tốt. Chờ đến khi trẫm cần, tất nhiên sẽ bảo Tô khanh đi. Tô Khanh à, hôm nay trẫm gọi ngươi đến, là có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Tô Nam Thừa thấy hăm hở, chỉ có điều trên mặt là vẻ thắc mắc: "Vâng, vi thần biết gì sẽ nói nấy.”
Lúc bệ hạ nói đến câu này, Tào Đắc Lộc đã khoát tay, bảo mấy thái giám và cung nữ trong đình lui ra. Còn hắn ta thì ở lại trông coi bệ hạ.
“Hôm đó ở Tây Sơn, Thái tử dẫn người đào bia đá kia ra, Tô khanh cảm thấy việc này là trùng hợp? Hay là có dự mưu?”
Tô Nam Thừa sững sờ, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh chóng.
Thoạt nhìn, Hoàng đế chỉ hỏi chút chuyện này, nói là lúc ấy lộ ra là trùng hợp hay là âm mưu từ trước?
Nhưng nghĩ lại, nếu là như thế, lời này cũng đâu cần hỏi hắn.
Như vậy ý của Hoàng đế là, ngày đó, Thái tử làm chuyện này là trùng hợp hay là sớm có dự mưu?
Hoàng đế đang nghi ngờ Thái tử?
“Bẩm bệ hạ, ngày đó lúc thần đi theo Thái tử qua đó, ngọn núi đã sập xuống. Chẳng qua là lúc đó vi thần đã hoài nghi là không có chuyện trùng hợp như vậy. Giang sơn đại nguyên mấy trăm năm, bệ hạ vẫn đang tốt lành. Nào có loạn thần gì? Ngày đó vi thần liền đoán là bia đá đúng là tàn bia cũ, chỉ là mấy câu trên đó chắc chắn không phải cũ. Chẳng qua là làm cho cũ đi mà thôi.”
“Ừm, Tô khanh nói đúng lắm, ngươi tiếp tục đi.” Long đế gật đầu.
“Vâng, vi thần phỏng đoán, khả năng là có người đã sớm chôn bia đá. Cũng có lẽ là bia đá kia vốn đã ở đó, chỉ là có người khắc chữ xong thì chôn xuống lại. Ngọn núi sụp đổ nhất định cũng không phải là ngoài ý muốn. Chỉ là vi thần tài sơ học thiển, không thể nghĩ thông suốt là vì sao làm được vậy.”
Long đế gật đầu: "Trong Đông Cung, có chỗ gì khác thường không?”
Tô Nam Thừa lại sững sờ: "Vi thần vô tri, cũng không hề phát hiện ra có gì không giống bình thường.”
Lúc này, long đế trầm mặc một chút: "Tô khanh cảm thấy Thái tử như thế nào?”
Tô Nam Thừa vội vã đứng dậy quỳ xuống: "Vi thần đáng chết, không dám bình luận Thái tử.”
“Không sao, trẫm bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói. Đúng và sai cũng không có tội.”
“Vi thần khấu tạ bệ hạ, chỉ là... Chỉ là vào lúc vi thần ở Đông Cung, chỉ là một cửu phẩm. Cũng không thể thường xuất hiện trước mặt Thái tử điện hạ. Vi thần chỉ biết là, Thái tử điện hạ chăm chỉ hiếu học, vô cùng quan tâm đến chính vụ. Làm người lương thiện.”
Tô Nam Thừa giống như suy nghĩ, lại tiếp tục: "Vi thần nghe nói, trong triều thần, nhất là trong đám quan văn, vô cùng tôn sùng điện hạ.”
“Ngày đó Tần Hoài đại nhân gặp nạn, Thái tử cũng rất hay thở dài.”
Sắc mặt của long đế lãnh đạm: "Tần Hoài gặp nạn?”
“Vâng, khi đó Tần Hoài lão đại nhân đau ốm, Thái tử điện hạ nghĩ muốn qua đó thăm, chỉ có điều cuối cùng không thể làm được, vi thần cũng chẳng biết tại sao.” Tô Nam Thừa nói.
“Hừ.” Long đế cười lạnh.
“Vi thần nói sai rồi.” Tô Nam Thừa vội nói.
“Đứng lên đi, ngươi không sai. Thái tử thiện lương, ngươi nói rất hay.” Long đế nói.
Tô Nam Thừa đứng dậy: "Bệ hạ có người kế tục, là phúc khí của người trong thiên hạ.”
Long đế lại hừ một tiếng: "Ngươi không ở Đông Cung ngược lại cũng tốt. Tránh học hỏi được một thân mùi tanh hôi.”
“Vâng.” Tô Nam Thừa nghi ngờ trả lời.
“Trẫm rất xem trọng ngươi, ngươi phải che chở cho cái mạng nhỏ của mình.” Bỗng nhiên Long đế nói.
Tô Nam Thừa lại ngây ngẩn cả người: "Bệ hạ, vi thần có điều gì gây nguy hiểm đến tính mạng sao?”
“Tự mình chú ý đi, đi đi. Ngày khác lại đến thỉnh an trẫm. Lần sau tự đến, đừng có đợi trẫm tuyên triệu.” Long đế nói.
“Vâng, vi thần đã ghi nhớ.” Tô Nam Thừa hành lễ rồi lui ra.
Sau khi hắn đi, Hoàng đế nói: "Thái tử cuối cùng cũng chỉ muốn một cái thanh danh tốt, học tốt quá rồi. Thật sự là học tốt quá rồi.”
“Bệ hạ bớt giận, thời gian trước nô tỳ đã nói với ngài rồi, Thái tử điện hạ điều tiểu Tô đại nhân đi, nói không chừng cũng là hữu tâm. Tiểu Tô đại nhân cũng không phải là người hồ đồ, cũng nhìn thấu. Những lời này khó tránh khỏi mang theo chút oán khí.” Tào Đắc Lộc nói.
“Hừ, xem như là oán khí, chẳng lẽ hắn dám mưu hại Hoàng Thái tử? Ngươi thấy hắn bị Thái tử triệu kiến, còn phải đến gặp trẫm trước là biết rồi.”
“Cái đó ngược lại cũng phải, bệ hạ coi trọng tiểu Tô đại nhân như vậy, hắn nhất định không dám không hiểu chuyện. Chỉ là... Sự kiện đó, nô tỳ cảm thấy không có khả năng.”
Hoàng đế trầm mặc rất lâu, sau đó nói: "Trẫm không nghĩ ra được, dưới trọng hình của Tuyên Trấn Phủ Ti, làm sao có thể không nói thật? Người nào lại dám mưu hại Hoàng Thái tử chứ?