Chương 137: Trận chiến mở màn giành thắng lợi.(2)
Sau khi La tướng quân tới, không nói là vừa ra tay đã tiêu diệt được, nhưng chí ít thì Cam Dương phủ cũng có thể trụ vững mà? Chẳng lẽ bây giờ muốn mất nước luôn sao? Vậy còn có gì có thể trông cậy vào được nữa?
Lúc Tô Nam Thừa nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến chỗ Phương Kỳ.
Tối hôm đó hắn liền đi tìm Phương Kỳ nói chuyện.
Sau khi hắn nói xong, Phương Kỳ trầm mặc một hồi mới nói: "Nếu Tô đại nhân có thể giúp ta, tất nhiên đó là chuyện tốt. Ta bằng lòng. Chỉ có điều, gương mặt này của ta hẳn là đã quen mắt ở kinh thành rồi. Lại đã từng là em vợ của Bát Hoàng tử... Chỉ sợ người khác cũng sẽ khó có xu hướng tin tưởng ta.”
“Cái này phải xem ý tứ của tiểu Hầu gia. Chỉ là ngươi phải hiểu được, một khi ngươi đến Tuyên Trấn Phủ Ti, trong tay nhất định phải dính máu. Dù sao tiểu Hầu gia cũng xuất thân công khanh, hắn có thể tọa trấn, nhưng bản thân lại không cần phải để tay dính máu. Ngươi cả người không gì vướng bận, chính là lựa chọn thích hợp nhất. Còn mối thù của ngươi, cũng chỉ có thể theo hắn mới tìm được kẻ thù.” Tô Nam Thừa nói.
“Được, vậy ta sẽ nghe theo đại nhân. Ngài yên tâm, đại ân của ngài, Phương Kỳ sẽ ghi nhớ.” Phương Kỳ cũng không muốn nói đi nói lại mấy lời ân nghĩa gì đó.
Ngày sau, tự có lúc sẽ báo ân.
Tô Nam Thừa tự mình viết một phông thư, sai người đi đưa cho tiểu Hầu gia.
Phủ Trưởng Công chúa, Lạc Xuyên Hiền dựa vào đầu giường, trên đầu gối có một nữ tử xinh đẹp vẫn đang gối đầu lên đó.
Hắn ta xem xong thư thì cười: "Tiểu tử này vậy mà lại tìm được người cho ta. Phương Kỳ, chậc, quá thảm.”
Tiểu thiếp chọt vào cánh tay hắn ta: "Nô gia nghe không hiểu.”
“Ừm, đứng lên đi, đói bụng rồi.” Lạc Xuyên Hiền nói xong liền đưa tay bóp gương mặt của nàng.
Lạc Xuyên Hiền không từ chối chuyện này. Bởi vì lúc này, Tô Nam Thừa vẫn bắt mạch cho hắn ta rất chuẩn.
Hạng người như Phương Kỳ, muốn chân chính đặt chân trở lại kinh thành, hiện tại ngoài Tuyên Trấn Phủ Ti thì không còn chỗ thứ hai có thể đến.
Chỉ có điều đến cùng là có cần gã hay không thể phải xem biểu hiện sau này của hắn đã.
Nói đến đây, Lạc Xuyên Hiền đúng thật là cần một người không có vướng bận gì.
Ở phương diện này, Tạ Kỳ còn tàn nhẫn hơn nhiều so với hắn,
Chỉ có điều phải dùng, cũng phải đưa đến cho bệ hạ rõ ràng. Nếu người kia còn đang hấp hối thì cứ để cho người khác nuôi đã.
Lúc xuất phủ mới bảo Tô Nam Thừa truyền lời, bảo chăm sóc Phương Kỳ trước đã, dưỡng thương tốt rồi thì đến tìm hắn ta.
Chuyện coi như đã thành một nửa.
Tháng sau là hạ tuần, có tin tức truyền đến, mấy người La tướng quân báo cáo thắng lợi trận đầu. Thành công đánh lui quân Cẩm Châu.
Mà Liêu Thành cũng không hề bị quân Cẩm Châu chiếm cứ.
Bọn họ chỉ cướp hết tất cả kho lương khí giới trong thành. Giết cũng không ít người.
Đây cũng là chuyện bình thường, Liêu Thành không thích hợp để thủ vệ. Nếu như chiếm rồi, giai đoạn này không thủ được, binh lực phân tán lại càng nguy hiểm.
Một lần cướp đoạt này, lương thực của Cẩm Châu không cần lo lắng thêm mấy năm nữa.
Theo báo cáo thắng lợi trận đầu, bầu không khí trong triều cũng đã khá hơn.
Dù cho Cẩm Châu vẫn đang còn trong tay nghịch tặc, bách tính Liêu Thành năm nay không biết sống thế nào.
Lúc này Tô Nam Thừa được mời tiến cung.
Trong ngự hoa viên, trước mặt bệ hạ là hai vị tân sủng.
Tô Nam Thừa cúi đầu: "Vi thần khấu kiến bệ hạ, tham kiến hai vị nương nương.”
“Ha ha, các nàng cũng không tính là nương nương.” Long đế nói xong thì phất tay để hai tân sủng lui xuống trước.
Tô Nam Thừa quan sát thấy, tâm tình của Hoàng đế có vẻ đang rất tốt.
Đại khái là bởi vì báo cáo thắng lợi của trận đầu ở Tây Bắc đi.
Nếu như là hắn, việc này chẳng có chút gì là đáng vui vẻ cả.
Bởi vì điều căn bản nhất không phải là ngươi phải giữ vững được Cam Dương phủ sao? Nếu như Cam Dương phủ mất rồi, vậy còn chơi gì nữa?
Nhưng Liêu Thành bị người đánh nát nhừ, Cẩm Dương càng là phản tặc. Trong thời gian ngắn chỉ e là không thể hạ được.
Tô Nam Thừa nghĩ, mình là một người không hiểu quân sự còn nhìn ra được vậy, chẳng lẽ Hoàng đế không nghĩ ra?
Hay là ông ta vốn chẳng muốn nghĩ?
Vị Hoàng đế này thực sự là không có tí hùng tâm nào, đến đâu hay đến đó thôi.
“Tô khanh à, trẫm lâu rồi không gặp ngươi. Sao không tiến cung?” Long đế cười hỏi.
“Bẩm bệ hạ, gần đây chiến sự Tây Bắc, vi thần nghĩ bệ hạ chắc hẳn là mệt mỏi. Công bộ cũng không phải là công việc có liên quan, vi thần không dám quấy rầy bệ hạ.” Tô Nam Thừa nói.
“Ừm, chiến sự trước mắt quả thực là làm trẫm lo lắng. Cũng may mấy người La tướng quân coi như cũng được việc.” Long đế nói.
“Vâng, La tướng quân anh dũng, chiến sự nhất định sẽ ngày càng tốt. Đều là uy nghi ân điển của bệ hạ phù hộ.” Tô Nam Thừa nói.
“Ha ha, trẫm mong ngày bọn họ có thể sớm đại thắng trở về.” Long đế chỉ vào đồ trên bàn trước mặt: "Đến, Tô khanh nếm thử, đây là điểm tâm ngự thiện phòng mới chế ra đó.”
Sau khi Tô Nam Thừa tạ ơn xong thì có cung nữ nhanh chóng đưa đến, Tô Nam Thừa nếm một miếng, quả thực cũng chẳng thấy ngon gì.
Chỉ có điều miệng vẫn nói ngon lắm.
Long đế chỉ vào một dĩa bánh ngọt màu đỏ: "Tô khanh nếm thử cái này đi, đây chính là món ngon hiếm có đó.”
Tô Nam Thừa vâng dạ, liền gắp một miếng ăn.
Vừa vào miệng chính là một cỗ hương vị giống như... hương vị cuộc đời. Không khác lắm, phức tạp, vô cùng phức tạp.
Ngọt, tanh, chát, còn có mùi thuốc.