Chương 136: Trận chiến mở màn giành thắng lợi.

Chương 136: Trận chiến mở màn giành thắng lợi.

Phương Kỳ đã từng là người phong quang đến cực điểm.

Động một chút lại đi thanh lâu vung tiền như rác.

Trên bảng phong lưu cũng là nhân vật có số má. Chỉ có điều chưa tới một năm lại biến thành dáng vẻ này.

Thế sự vô thường.

“Trữ Châu cũng có Khổng Tước thần giáo?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Bẩm đại nhân, trước đây tiểu nhân cũng không nghe nói Trữ Châu có. Cái này hẳn là về sau mới có... Bọn họ có che mặt, có không che mặt. Đây đều là nghe những người còn sống sót trong nhà nói. Tội trạng bọn họ viết đều là nói dối. Lúc lão gia nhà chúng ta còn sống ở kinh thành, cũng không phải là quan trực tiếp cai quản bách tính... chỗ nào ức hiếp bách tính chứ.”

Tô Nam Thừa gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi đi. Công tử nhà các ngươi cũng chỉ có mình ngươi thôi.”

Gã sai vặt quỳ xuống dập đầu với Lỗ Tử Khanh và Tô Nam Thừa xong mới đi.

Lỗ Tử Khanh mắt đỏ ngầu, một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

Dù sao cũng không phải cảm động lây, nhưng mà trong một đêm, nhà tan cửa nát, loại cảm giác này, hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Một đêm này, cuối cùng Phương Kỳ cũng vẫn vượt qua được.

Chỉ có điều lúc hắn ta hoàn toàn tỉnh táo đã là sáng ngày hôm sau. Tô Nam Thừa cũng không thể mãi không đến nha môn.

Ngược lại hắn phái Trình Minh đi đến phủ Trưởng Công chúa một chuyến, nói về chuyện Trữ Châu này một chút.

Nếu như quan viên bản địa đã dám đối đãi Phương gia như vậy, vậy quả thực chưa chắc đã có thể kịp thời báo chuyện này lên.

Huống chi, bây giờ Phương Kỳ trở về, bị người theo dõi cũng là chuyện phiền toái.

Còn không bằng chủ động chút, chí ít báo cáo cho tiểu Hầu gia biết, sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức.

Phương gia bây giờ chẳng là gì, không ai còn theo dõi hắn ta nữa. Trừ khi là tử thù.

Tin tức này, Lạc Xuyên Hiền quả thực không biết.

Trữ Châu không hề báo cáo gì cả.

Trữ Châu cách Dương Cao Huyện chỉ một con sông. Có thể thấy được, Khổng Tước thần giáo này bây giờ hung hang ngang ngược đến mức nào.

Lúc chạng vạng tối, Tô Nam Thừa đến trạch tử. Phương Kỳ liền giãy dụa muốn xuống đất quỳ trước Tô Nam Thừa.

Tô Nam Thừa nhanh tay đỡ lấy hắn: "Phương công tử làm gì vậy? Thân thể vẫn chưa tốt, bị thương cả người, chịu sao nổi giày vò nữa.”

“Đa tạ Tô đại nhân đã cứu.” Sắc mặt hắn ta phiếm hồng, người vẫn đang còn sốt: "Không có ngài cứu, ta đã không còn mạng nữa. Bây giờ lại làm phiền ngài đến nơi đây...”

“Không nói những điều này, ngươi và Tử Khanh là hảo bằng hữu, cũng là người mình. Nhanh đừng vậy nữa, lên nằm nghỉ đi.”

Mấy gã sai vặt hợp lực nâng hắn lên giường, lấy gối kê đầu.

Lỗ Tử Khanh nói: "Đừng vậy mà, Tô huynh đã thấy thái độ của huynh rồi, huynh là một người tốt bụng.”

Phương Kỳ gật đầu: "Ta biết rồi. Bây giờ ta rơi vào tình cảnh như vậy, người đã từng quen biết trong quá khứ đều đã... Chỉ may các ngươi không chê.”

Bây giờ tiền ăn cơm mua thuốc của hắn ta cũng đã mất.

Mất rồi thì coi như thôi, rõ ràng từng chưa bao giờ thiếu tiền. Lại gặp loại chuyện rủi ro này, so với nông dân còn chẳng bằng nữa.

“Những lời này đừng nói nữa, sau này có tính toán gì chưa? Ngươi cứ nói, có thể làm ta sẽ giúp ngươi.” Lỗ Tử Khanh nói.

“Thực không muốn giấu diếm... Ta chỉ muốn báo thù.” Phương Kỳ hít sâu một hơi: "Ta muốn giết hết những bọn người của thần giáo kia. Ta muốn biết giáo chủ là ai.”

“Với thương thế của ngươi, chí ít cần tĩnh dưỡng ba tháng. Lần này ngươi tổn thương nặng nề.” Lỗ Tử Khanh thở dài: "Ngươi muốn báo thù, chí ít phải sống đã? Nếu không kẻ thù của ngươi sống rất tốt còn ngươi lại chết rồi.”

Phương Kỳ gật đầu: "Vâng, chỉ là phải tiếp tục quấy rầy Tô đại nhân rồi.”

“Sao cứ mở miệng là Tô đại nhân vậy? Gọi là Nam Thừa cũng được.”

Phương Kỳ cười cười, cuối cùng cũng nói được.

An bài tốt cho hắn, Lỗ Tử Khanh cũng muốn đi, hai ngày một đêm không về nhà rồi, phụ thân và ca ca hắn muốn đánh người rồi đó.

Ra ngoài, Lỗ Tử Khanh nói: "Hắn muốn báo thù, nói thì dễ.”

Tô Nam Thừa gật đầu: "Chỉ có điều nếu như đã trở lại kinh thành, lại không có nơi để về. Trước chăm sóc hắn đã, thân thể mới quan trọng.”

Lỗ Tử Khanh gật đầu nhìn tnt: "Ngươi thấy... có phải sắp loạn rồi không? Dù ta vẫn luôn nói vậy, nhưng nếu như thật sự đến vào lúc này, ta vẫn sẽ hoảng sợ.”

Tô Nam Thừa lắc đầu: "Không biết, chỉ là loạn hay không, ngươi ta có thể làm được gì chứ.”

Hai người đối mặt nhau thở dài.

Sau khi hồi phủ, Tô Nam Thừa vẫn đến thăm lão thái thái một chuyến.

Màn đêm buông xuống, không có sự kiện gì xảy ra cả.

Liên tiếp qua bốn ngày, có tin tức truyền đến, Vân Chí Thâm của Cẩm Châu phủ dân binh vây công Liêu Thành.

Liêu Thành ở phía đông nam Cẩm Châu, phía đông bắc Cam Dương phủ. Một nửa lãnh địa nằm ở hai châu phủ.

Bây giờ Liêu Thành bị chiếm, thủ vệ của Cam Dương phủ càng căng thẳng hơn.

Vẫn may điều binh của Thanh Châu phủ đã đến. Binh mã của Phần Dương muốn đi qua Ung Thành phải mất mấy ngày.

Trước mắt chủ tướng hẳn đã đến, chỉ là tin tức Liêu Thành thất thủ hẳn chưa kịp đưa đến kinh thành lúc đó. Cho nên chưa có tin tức gì.

Tô Nam Thừa nghe đám người thảo luận chuyện Liêu Thành thất thủ, cũng nhíu mày.

Vân Chí Thâm này cũng quá nhanh.

Mặc dù Liêu Thành không có đại quân đóng giữ, nhưng tường thành kiên cố, sao có thể chiếm được nhanh như vậy?