Chương 135: Đổi một tin tức(2)
Tô Nam Thừa không nghĩ tới còn có thể gặp lại Phương Kỳ.
Lúc hắn bị người từ Công bộ gọi đi là đang lúc dùng cơm trưa.
Chỉ có điều gã sai vặt của Lỗ Tử Khanh tìm đến, nói là có chuyện, thấy có vẻ gấp.
Tô Nam Thừa liền đi theo hắn.
Ra khỏi lục bộ, gã sai vặt mới nói: "Không biết đại nhân còn nhớ rõ Phương Kỳ hay không? Hắn đến kinh thành rồi.”
“Không phải quay về quê sao? Bây giờ đến kinh thành hẳn là quá mạo hiểm?” Tô Nam Thừa nói.
Phương Kỳ đương nhiên hắn nhớ rõ, đó là em vợ đã chết của Bát Hoàng tử.
“Tiểu nhân cũng không rõ lắm, xảy ra chuyện, bây giờ người đang ở trước mặt công tử nhà chúng ta. Bị thương khắp người, đang ở trong khách điếm. Công tử nhà chúng ta bảo tiểu nhân đến mời ngài.”
Tô Nam Thừa gật đầu, cùng hắn ta tiến vào khách điếm.
Vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi máu tươi và hôi thối, giống như là mùi vết thương sinh mủ.
Lỗ Tử Khanh thấy hắn đã đến thì nói: "Tô huynh, lang trung xem qua rồi, vết thương của hắn đa số đã sinh mủ, cắt đi không ít thịt thối. Bây giờ đã đốt kỹ rồi, có thể chống cự được hay không phải xem đêm nay.”
Tô Nam Thừa gật đầu, nhìn người đang hôn mê trên giường.
Lúc người này đi ra dù sao cũng từ trong lao ngục ra, gầy đi không ít, nhưng tốt xấu gì vẫn ra dáng con người.
Bây giờ mấy tháng không gặp, đã chỉ còn da bọc xương, giống như là một bộ xương khô.
Phòng trong khách điếm là trên lầu, chia trong ngoài.
Bọn họ đi ra gian ngoài, lang trung mở thuốc: "Sống qua tối nay thì không sao, từ từ điều trị. Chỉ có điều... Nếu như hai vị bằng lòng, có thể cho hắn dùng chút thuốc Tế Thăng đường. Rất hữu dụng với loại ngoại thương này.”
“Trình Minh, ngươi đi mua đi.” Tô Nam Thừa dặn dò: "Đừng để ý giá cả, cứu người quan trọng.”
Trình Minh vâng rồi đi.
Sau khi tiễn lang trung đi, Đỗ Tử Khanh mới nói: "Hắn bỗng nhiên tới, lúc cho người tìm đến ta thì đang co ro ở trong miếu hoang. Thời tiết này hắn cứ run cầm cập. Nói cũng không rõ, thấy ta thì hôn mê, gã sai vặt của hắn ở dưới lầu, cũng bị thương khắp người. Chỉ có điều mạnh hơn hắn.”
Tô Nam Thừa gật đầu: "Xem ra là gặp nạn. Trong kinh thành chỉ e là hắn cũng chỉ có thể tìm đến ngươi.”
“Tô huynh chớ trách ta làm liên lụy đến ngươi, tốt xấu ban đầu gì cũng là ngươi cứu hắn ra tù...”
“Tử Khanh nghĩ nhiều rồi, làm sao lại trách ngươi. Thật là, ngươi dùng bữa chưa?”
Lỗ Tử Khanh lắc đầu: "Không nói thì thôi, nói chuyện cái lại thấy đói bụng.”
“Đi thôi, ra ngoài ăn một bữa cơm rồi nói tiếp, hắn trong thời gian ngắn cũng không tỉnh được.”
Lỗ Tử Khanh gật đầu, dặn dò gã sai vặt chăm sóc người cho tốt, rồi mới đi.
“Thấy Phương Kỳ, trong lòng của ta luôn không thoải mái, trước khi hắn xảy ra chuyện xung quanh bao nhiều người vây quanh, xảy ra chuyện cả đám bỗng lẩn xa hết. Bây giờ không biết bị sao, chỉ sợ lại không có ai để ý tới.” Ngồi ở trong tửu lâu, Đỗ Tử Khanh thở dài.
“Đừng nói vậy, nếu như thật sự không ai lo cho hắn, hắn chẳng phải chết rồi sao? Không phải ngươi vẫn luôn chăm sóc hắn đó sao?”
Lỗ Tử Khanh nhẹ nhàng lắc đầu nở nụ cười.
Ăn trưa xong, Tô Nam Thừa liền sắp xếp người đưa Phương Kỳ đến tư trạch của mình.
Không phải là chỗ mình hay đến kia, mà là ba tiểu viện lúc trước tiểu Hầu gia ban cho.
Bên này chỉ thuê hai người quét dọn, tránh phòng không có ai ở thành hoang tàn.
Lúc này để cho Phương Kỳ dưỡng thương là thích hợp.
Lỗ Tử Khanh cũng dẫn hai người đến chăm sóc.
Lúc Phương Kỳ tỉnh lại là ban đêm, chỉ có điều người chưa tỉnh táo lắm, chưa nói được mấy câu lại ngủ.
Lúc này hắn ta quả thực không có tinh thần nói chuyện.
Gã sai vặt trái lại còn tốt hơn hắn ta, cũng giải thích một chút: "Sau khi trở về, mới đầu còn tốt. Lão gia bệnh rất lâu, khó khăn lắm... Không ngờ, trong đêm gặp cướp. Là người của Khổng Tước thần giáo gì đó, gia nhân chết một lần bảy tám người. Cướp đồ thì đã đành, bọn họ giết người xong còn phóng hỏa. Lão gia bị bọn họ lôi ra, chặt đầu. Còn viết tội trạng treo lên cành cây bên ngoài...”
Gã sai vặt gạt lệ: "Hai vị cô nương... Không chịu nổi nhục nhã, đều đã tự vẫn. Một đêm đó, ta và công tử không ở nhà. Trong nhà muốn làm ăn, chúng ta đi huyện thành kế bên, trốn được một kiếp.”
“Chỉ là không nghĩ đến, đợi đến khi chúng ta về, muốn báo quan thì lại... Lại bị đưa vào ngục. Không có lý do, chỉ tra tấn.”
“Phu nhân đêm đó tránh thoát, nàng bán hết trang sức lấy tiền mới cứu được tiểu nhân và thiếu gia ra.”
“Vừa vào trong nhà đã thấy phu nhân tự vẫn.”
Gã sai vặt khóc không thành tiếng: "Cả nhà, chỉ còn lại công tử chúng ta và thê tử của Tam công tử và nữ nhi mới ba tháng tuổi.”
“Công tử chúng ta bị thương cả người, vừa tức vừa thương tâm, biết không thể báo thù được ở Trữ Châu. Lúc này mới gom hết những thứ rách nát trong nhà bán thành tiền, để lại cho Tam thiếu phu nhân. Dẫn theo tiểu nhân vào kinh. Không có đường dẫn, chúng ta không dám lộ diện ở chỗ có người. Một đường gian khổ mới đến được kinh thành. Tiểu nhân giả vờ làm nô bộc của phủ nhà khác mới được vào thành.
“Đoạn đường này màn trời chiếu đất, công tử sớm đã không chịu nổi, chúng ta cũng không có tiền, không dám mua thuốc...”
Tô Nam Thừa nhíu mày, nghe xong hít sâu một hơi.