Chương 134: Đổi một tin tức.

Chương 134: Đổi một tin tức.

Tô Nam Thừa cũng pha trò theo: "Không sợ đắc tội Lục điện hạ sao?”

“Cũng chẳng có gì, thể diện của Lục điện hạ chẳng tính là gì. Nghe nói, Thái tử điện hạ cũng chẳng thể nhét vào. Hoàng tôn tự mình dẫn người đến, đều bị đá đít quay về.” Vệ Trân cười trên nỗi đau của người khác.

Tất cả mọi người bật cười, chỉ là không tiện nói gì, dù sao cũng là Thái tử.

Qua mấy ngày tụ họp, ngày hôm sau đã nên về trực ở Công bộ.

Ngày mười chín, Hoàng đế rốt cục cũng hạ chỉ, điều động Thanh Châu, trú quân đóng giữ gom chung được sáu vạn. Kinh Kỳ Thiên Tân điều ba vạn binh tề tụ ở Cam Dương phủ.

Tướng quân dẫn binh là La tướng quân của Thiên Tân phủ. Mấy vị tướng quân khác cũng xuất thân từ Thanh Châu, Phần Dương, Thiên Tân phủ.

Binh bộ phái ra bốn người đốc chiến*, bốn vị này có hai tướng quân chưa từng lên chiến trường. Hai người là đốc chiến.

*giám sát và đôn đốc tác chiến.

Hộ bộ cam đoan lương thảo, hỏa tốc điều động ở các nơi. Sau đó phái người đưa đến Cam Dương phủ.

Ngay vào lúc Hộ bộ và các nơi đang vội vã chuẩn bị cho khai chiến, tuyển tú trong triều chờ hơn nửa năm cũng sắp bắt đầu.

Mùng một tháng sáu, vừa qua giờ tý, vào đêm khuya, các tú nữ trên xe ngựa dồn dập đi về phía hoàng cung.

Ngoài Nam Thuận môn, các tú nữa dựa theo châu phủ mà lần lượt xuống xe nối nhau để vào đại nội.

Lúc trời sáng choang các tú nữ này mới đăng kí xong. Đi vào đại nội.

Lúc Tô Nam Thừa đến Công bộ, nhìn thấy giới nghiêm ở khắp nơi chỉ lắc đầu.

Càng ra vẻ thần bí lại càng không thần bí.

Tô Nam Thừa đi Công bộ, ngược lại tìm thấy một việc phải làm, chính là đưa một phần hình cụ tới Tuyên Trấn Phủ Ti.

Đây là đưa đến lần thứ hai, bởi vì một chồng bản vẽ không ít, Công bộ cũng không phải là chỉ cần ít tiền đã làm được. Lần trước không phải là Tô Nam Thừa đi.

Lúc này Tô Nam Thừa cũng không chối từ.

Đến Tuyên Trấn Phủ Ti, đồ vật giao cho người dưới, Tô Nam Thừa đã bị tiểu Hầu gia mời đến chỗ làm việc của hắn ta.

“Hôm nay bắt đầu tuyển tú, chính thê của Tam Hoàng tử sẽ nhanh chóng được định ra.” Sắc mặt Lạc Xuyên Hiền lãnh đạm.

“Tiểu Hầu gia không cần để ý, kế phi cũng không thể có xuất thân tốt hơn đích phi được. Huống chi, đích phi đã sinh hai trưởng tử, trừ phi không nuôi lớn hai trưởng tử này được, nếu không này sau bọn họ nhất định sẽ náo loạn.” Tô Nam Thừa biết Lạc Xuyên Hiền nhớ kỹ chuyện lúc trước, vẫn hận Tam Hoàng tử.

Kỳ thực hắn cảm thấy sự kiện đó chưa chắc đã do Tam Hoàng tử làm.

Chỉ có điều để Lạc Xuyên Hiền nghi ngờ Tam Hoàng tử thì cũng không có gì không tốt.

“Hừ, nào chỉ là trưởng tử. Diêu thị chết cũng không minh bạch.” Ánh mắt của Lạc Xuyên Hiền tàn nhẫn: "Hắn trái lại sạch sẽ vô can.”

Tô Nam Thừa cười nói: "Đúng vậy, tiểu Hầu gia đừng suy nghĩ nhiều, không phải bây giờ ngài đang nhìn chằm chằm vào hắn sao?”

Nói Hoàng đế không bảo Lạc Xuyên Hiền nhìn chằm chằm vào Thái tử và Hoàng tử là điều khó tin.

“Sự kiện Thân Cày có tiến triển không?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Vô dụng, mấy người kia càng không biết gì. Kẻ bên trên thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không lộ diện. Chẳng qua là hiện nay cũng không cần tìm hiểu kỹ, chỉ đơn giản là do Vân Chí Thâm kia làm.”

Tô Nam Thừa gật đầu, đây cũng là khả năng lớn nhất.

“Ngược lại còn có một việc, trước đó vài ngày phía nam đưa đến mấy cái đuôi Khổng Tước. Bên chỗ ta ngược lại thẩm tra ra được vài thứ.” Lạc Xuyên Hiền nói.

“Là gì?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Bọn họ không biết thân phận của giáo chủ, nhưng có một thần sứ hẳn là người kinh thành. Khẩu âm là của kinh thành. Việc này không thể tính là chứng cứ trực tiếp gì, ta vẫn đang khai thác.”

Tô Nam Thừa gật đầu, hơi suy nghĩ, có qua có lại: "Tin tức khác, bây giờ ta vẫn chưa biết. Chỉ có điều khúc mắc giữa bệ hạ và Thái tử điện hạ e là càng ngày càng sâu.”

Hắn cũng thành thật, tiểu Hầu gia đối với hắn cũng không tệ.

Hắn cũng không thể không có một tí tác dụng nào. Có đôi khi bên người Hoàng đế không cần phải nói tin tức gì, có thể truyền lại một thái độ của Hoàng đế cũng chính là chuyện tốt to lớn.

Cho nên Lạc Xuyên Hiền không thất vọng, chung quy còn có sau này.

“Chiến sự Cẩm Châu sắp đến, gần đây hẳn là bệ hạ không nhớ nổi mà triệu ngươi.” Lạc Xuyên Hiền hói.

Tô Nam Thừa gật đầu, nhưng thầm nghĩ cái này cũng không nên nói.

Hoàng đế không yên lòng.

Chờ Tuyên Trấn Phủ Ti có được thứ mà bọn họ muốn, Tô Nam Thừa cầm theo chồng giấy rời đi.

Còn có một nhóm vẫn chưa đưa đến đâu đấy.

Công bộ chỉ phụ trách làm ra dáng vẻ ban đầu của đồ vật, sau đó thì không còn nhiều việc nữa, bọn họ cần phải đem đi tìm thợ thủ công.

Như thế mấy ngày sau liền có tin tức truyền đến.

Hoàng đế tuyển vào hậu cung mười nữ tử. Dựa theo xuất thân của từng người mà phong vị.

Cũng đều không cao lắm.

Kế phi của Tam Hoàng tử cũng có, là Cừu thị.

Đích nữ của Dương Châu Bố Chính Sứ ti. Xuất thân này, không kém chút nào so với Diêu thị ngày đó.

Đại khái là vì cân bằng đi, lại ban cho Thái tử hai vị thiếp thất, chỉ có điều Trắc phi hắn có đầy rồi, chỉ có thể làm thiếp thất bình thường.

Lại cho Tứ Hoàng tử, Lục Hoàng tử mấy tú nữ.

Nhưng sao cũng không thể qua được ưu tú của Kế phi Tam Hoàng tử.

Trong lúc nhất thời, trong triều đều liếc nhìn.

Tâm tư của bệ hạ thật là khó dò.

Nhưng bất kể là như thế nào, Tam Hoàng tử mấy tháng yên lặng lại đã quay về thành trung tâm trong nháy mắt.

Có người đắc ý, lại có người thất ý.