Chương 133: Thật là xa hoa lãng phí(2)
Đông Mai và Xuân Anh hầu hạ hắn nằm xuống là hắn đã ngủ luôn.
Bị gọi tỉnh lần nữa, Tô Nam Thừa hỏi canh giờ, biết là đến lúc dậy rồi, thống khổ không thôi kéo Đông Mai một cái.
Đông Mai ui da một tiếng ngã xuống bên giường hắn.
Tô Nam Thừa liền thuận thế ôm nàng: "Đừng nhúc nhích.”
Đông Mai giật mình, cũng đỏ bừng mặt.
Chỉ có điều cũng chỉ là ôm nàng như vậy, hắn từ từ nhắm hai mắt lại mơ hồ nòi: "Choáng váng rồi sao?”
Đông Mai đứng thẳng dậy: "Nô tỳ... Nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục.”
Tô Nam Thừa cười: "Hầu hạ cho tốt, chuyện vừa nãy quên đi.”
Đông Mai đỏ mặt gật đầu.
Xuân Anh chỉ coi như là mình không thấy.
Chờ đến sau khi Tô Nam Thừa đi đánh quyền rồi, Xuân Anh mới nhỏ giọng: "Tỷ tỷ, tỷ muốn làm di nương sao?”
Đông Mai hổ thẹn muốn đánh nàng.
Náo loạn một lúc Đông Mai mới nói: "Ngươi không biết, công tử không có ý kia. Chỉ đùa ta thôi. Ngươi và ta cùng hầu hạ công tử, lúc mùa đông có chăn ấm. Chúng ta cũng chưa từng thấy những việc này, bây giờ chẳng qua là chủ tử trêu đùa. Tưởng thật thì chính là ngu xuẩn.”
Xuân Anh gật đầu, thầm nghĩ cái này cũng đúng.
Chỉ có điều, công tử đối xử với Đông Mai tỷ quả thực không tệ.
Thoải mái đánh xong quyền, Ngũ công tử liền gọi Tô Nam Thừa đến bên đó dùng thiện.
Nghĩ hôm nay cũng được nghỉ ngơi, Tô Nam Thừa không từ chối.
Tuy nói mọi người hay ăn chung ở thiện phòng trong phủ, sau khi Ngũ công tử đại hôn cũng không có nhà bếp riêng. Nhưng nếu có khách đến, có nữ chủ nhân trong viện, còn lại không giống nhau.
Thê tử của Ngũ công tử là Phù thị đặc biệt đến bái kiến Tô Nam Thừa: "Thất thúc đến sớm, biết Thất thúc đến, ta sẽ đặc biệt bảo trù phòng làm thêm vài món. Bây giờ không quá chu đáo, Thất thúc chớ để ý.”
Tô Nam Thừa đứng dậy rồi nói: "Biểu tỷ khách khí quá, đều là người trong nhà, sao còn như vậy? Chẳng qua là cơm rau dưa, đã quấy rầy biểu tỷ rồi.”
“Các ngươi xưng hô vậy, biến ta thành thừa rồi sao.” Ngũ công tử vỗ đầu.
Phùng thị cũng e thẹn cười.
Từ chỗ Đại phu nhân Phùng thị này gọi một tiếng biểu tỷ tất nhiên là không sai.
Tuy nói Ngũ công tử mới là huynh đệ ruột, nhưng Tô Nam Thừa gọi vậy Phùng thị tất nhiên là cao hứng.
Ngũ công tử đến nay vẫn chưa làm tiểu quan, trong số đích tôn, hai người bọn họ vẫn luôn không được coi trọng.
Bây giờ Tô Nam Thừa gọi như vậy, tâm tình của bọn họ cũng tốt hơn nhiều.
Dọn đồ ăn xong, nàng lui về phía sau.
Tô Nam Thừa nói: "Tẩu tẩu thật xinh đẹp, Ngũ ca có phúc khí.”
Tô Trữ Thừa cười gật đầu: "Thê tử là cháu gái mẫu thân, đúng là tốt.”
Lời này hắn ta nói cũng không miễn cưỡng, Phùng thị dạy dỗ quả thực rất tốt.
“Ngũ ca có lời muốn nói sao?” Tô Nam Thừa hỏi.
Tô Trữ Thừa cười cười: "Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là ở trong phủ lâu không nói chuyện với đệ. Bây giờ đệ bận bịu cũng ít ở trong phủ.”
“Bận bịu gì chứ, không có việc gì.” Tô Nam Thừa lắc đầu.
“Ta nghĩ, bốn nhi tử đích tôn, bây giờ trong nhà chỉ có ta nhàn rỗi... Có khi nghĩ đến là thấy xấu hổ. Đệ nhỏ hơn ta, bây giờ cũng đã làm quan hơn một năm. Ta lại vẫn tầm thường long đong.” Tô Trữ Thừa thở dài lắc đầu: "Trong lòng vô cùng không thoải mái.”
Tô Nam Thừa hiểu được ý của hắn ra, rồi nói: "Ngũ ca nói vậy, đệ đệ sẽ thay ngũ ca chú ý? Lời này hơi tự tin chút, chỉ có điều đệ đệ ở bên ngoài, nhỡ đâu sẽ có cơ hội?”
Lời hữu ích không cần tiền, kỳ thực cũng không phải hắn rất chú ý đến Tô Trữ Thừa này.
Không phải là chướng mắt xuất thân, luận xuất thân mình cũng chẳng là cái gì.
Chủ yếu là chướng mắt dũng khí của Tô Trữ Thừa này.
Quá bo bo giữ mình, khôn khéo lại nhát gan.
Hèn.
Trở về từ chỗ Ngũ công tử, sau khi Tô Nam Thừa thay quần áo, dự định đi tìm các bằng hữu ăn nhậu của mình.
Quá lâu không tìm đến, tránh mọi người lại không thèm nhận hắn.
Thế là Tô Nam Thừa đi tư trạch trước, sau đó bảo Liên Sinh đi mời mấy người một lượt.
Lỗ Tử Khanh, Vệ Trân, Thích Mộng Đường.
Vẫn may ba người này không có việc gì, cũng không có việc gì phải làm, nói đến liền đến.
Thế là mọi người giữa trưa liền tề tựu ở Phi Bạch Lâu.
Làm chủ tất nhiên là Tô Nam Thừa.
Tất cả mọi người quen nhau, không cần giới thiệu, sau khi hàn huyên thì có thể bắt đầu.
Lỗ Tử Khanh nói: "Tô huynh lần này gặp nạn ta đã nghe nói, giật hết cả mình đấy. Không sao thì tốt rồi, kính ngươi một chén.”
“Tử Khanh khách khí quá, đến.” Tô Nam Thừa cười nói.
“Ài, Tô huynh à, có phải ngươi đến năm hạn không? Một năm bị thương tận hai lần.” Thích Mộng Đường nói.
Tô Nam Thừa im lặng lắc đầu: "Đừng nói mò.”
“Ha ha ha, đúng thế đúng thế. Nam Thừa sao lại năm hạn được? Theo ta nghĩ, đó là lợi to mới đúng! Bây giờ đã là Tòng Thất phẩm, bao nhiêu người cả đời đọc sách muốn thăng quan cũng khó khăn. Đến, vì cái này cũng phải kính ngươi.” Vệ Trân cười nói.
Tô Nam Thừa ngượng ngùng uống.
Lúc nhàn nhã nói chuyện với bọn họ, khó tránh khỏi nói đến Long Hành vệ.
Không gì khác, chính là ba chuyện lớn trong kinh thành ở trong thời gian này.
Một là tuyển tú. Một là Cẩm Châu tạo phản. Một là Tuyên Trấn Phủ Ti Long Hành vệ.
“Ta vốn muốn vào Tuyên Trấn Phủ Ti, vốn cho rằng dựa vào gia thế sẽ không bị ngăn lại. Không nghĩ tới, cấp bậc thấp nhất của Tuyên Trấn Phủ Ti Long Hành vệ cũng không chịu nhận ta.” Vệ Trân lắc đầu: "Phụ thân ta ra mặt cũng vô dụng, Lục điện hạ ra mặt cũng vô dụng.”
“Nghiêm ngặt như vậy sao?” Thích Mộng đường kinh ngạc.
“Đúng vậy, tiểu Hầu gia nhà Trưởng Công chúa này, vậy mà rất thiết diện vô tư.” Vệ Trân bĩu môi lắc đầu.