Chương 132: Thật là xa hoa lãng phí

Chương 132: Thật là xa hoa lãng phí

Hậu cần vẫn chưa biết đã chuẩn bị đủ hay chưa, đến lúc đó đánh thắng lại chưa chắc chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, đánh thua vậy thì do lỗi của ngươi.

Phí Cưu thở dài, sao mà ông ta chưa nghĩ đến điều này được chứ? Chỉ là không cam tâm thôi.

“Tướng quân, đã chờ được hơn hai mươi năm rồi.” Sao phải vội vã chuyện này.

Phí Cưu lắc đầu bật cười: "Thôi, là ta nóng vội. Chẳng thấu hiểu bằng đứa con nít như ngươi.”

“Là ta còn trẻ đứng nói chuyện không đau eo, dù sao cũng chưa có kinh nghiệm, chưa từng trải qua.” Tô Nam Thừa cười khẽ.

“Loại kinh nghiệm này, chưa từng trải qua mới là tốt.” Phí Cưu mím môi: "Thôi, mai ta lại đi khuyên nhủ Chu tướng quân. So với ta thì ông ta càng muốn đi hơn.”

“Bệ hạ bây giờ, càng để ý tra rõ là vấn đề của người nào. Tuyên Trấn Phủ Ti bảo Công bộ làm hình cụ, rất nhiều thứ đều là chưa từng nghe thấy. Một bộ phận là đồ mà tiền triều đã từng dùng, mức độ khốc liệt khó mà tưởng tượng nổi.”

Tô Nam Thừa nhẹ lắc đầu: “Có lúc ta lướt qua suy nghĩ, chuyện này nếu như ta không đề nghị, không đẩy ra động tĩnh, bệ hạ sẽ không có ý nghĩ này? Tiến độ của Trấn Phủ Ti hiện tại, thực là quá nhanh...”

“Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, hơn hai mươi năm trước, triều đình này cũng đã là như vậy. Mặc dù tiên đế không phải người chăm lo quản lý, nhưng tốt xấu gì cũng biết được dân gian khó khăn. Bây giờ... Hừ!”

“Ngươi có biết là, năm ngoái chỉ riêng hậu trạch của Lâm Vương phủ đã tốn hơn chín mươi ngàn lượng bạc trắng?”

Tô Nam Thừa nhíu mày: "Hậu trạch Lâm Vương phủ? Thái phi Vương phi Trắc phi và nữ tử của Lâm Vương đều do Nội Sự Tỉnh nuôi sao? Chi phí ăn mặc, đều không cần tự thân bỏ ra. Cho dù là thiếp thất của Lâm Vương nhiều hơn chút, có thể tiêu chín vạn lượng sao? Có thể thấy được là xa hoa lãng phí như thế nào?”

Đó còn chỉ là hậu trạch, tiêu tốn một năm.

Đây cũng không phải là bí mật gì, mỗi năm Lâm Vương phủ đều xa hoa lãng phí.

“Lão Thái phi của Lâm Vương phủ, mỗi ngày sáng tối đều dùng tổ yến. Nhân sâm linh chi thì càng ăn như uống canh. Ăn cá chỉ ăn mang cá. Có một vị ái thiếp của Lâm Vương, bị bệnh tim. Mỗi ngày đều cần dùng dược liệu quý giá. Mỗi tháng đều phải mời thái y bắt mạch. Thái y viện không có dược liệu, hắn đi vơ vét khắp thiên hại.”

“Trưởng nữ của Lâm Vương yêu đàn, hắn đặc biệt phái người đến thâm sơn phía nam, tìm cổ mộc làm đàn cho quận chúa...”

“Xa hoa lãng phí như thế, chín vạn thì tính là gì?” Phí Cưu lắc đầu.

Tô Nam Thừa cũng không còn lời nào để nói.

Loại như Vương gia, Đại Nguyên có mười cái. Không dám nói cái nào cũng giống như Lâm Vương, nhưng như thế đã rất là đáng sợ.

“Hơn nữa, cái này truyền đi, chưa hẳn là thật. Chỉ có nhiều chứ không thể ít hơn.”

Phí Cưu lại nói.

“Sinh thần của bệ hạ, còn muốn dùng thuế phú. Bây giờ đánh trận, chỉ sợ cũng không có tiền.” Tô Nam Thừa nói.

Nhưng càng như vậy, Hoàng đế sẽ không chịu mất mặt.

Tuyển tú này, bây giờ ngược lại chẳng phải là vì Hoàng đế có bao nhiêu háo sắc, chỉ sợ là chính ông ta cũng vì làm giá mà thôi.

Nếu như không tuyển, ngược lại bảo là người thiên hạ khiến ông ta không chịu nổi.

Một đêm này, Phí Cưu uống rất nhiều rượu. Cũng hát rất nhiều bài.

Trong lòng ông ta bị đè nén, không có cách nào diễn tả. Tô Nam Thừa liền bồi ông uống từng ly rượu.

Ánh trăng xuyên qua mây đen chiếu xuống đình viện.

Bọn hắn vẫn đang uống.

Đến khi trăng lặn về phía tây, Phí Cưu mới bị thuộc hạ của ông vịn đi ngủ, đã say rồi.

“Tiểu Tô đại nhân cứ ở đây đi? Có chỗ ở.”

Tô Nam Thừa lắc đầu khoát tay: "Không được, phải về.”

Trình Minh vịn hắn, chậm rãi ra ngoài lên xe ngựa.

Tô Nam Thừa dựa vào vách xe ngựa, cũng bắt đầu khẽ hát.

“Guồng quay tơ nhẹ, guồng quay tơ chậm, guồng quay tơ lụa ra quần áo mặc mùa đông.

Hài nhi ngại, cẩu nhi ngại, hài nhi chỉ chớp mắt đã lớn lên.

Mà đi xa, ở bên ngoài, chuyến đi này còn về được không?

Mà không về, bạch cốt lạnh, đáng thương mẹ già ngày đêm trông mong.

Con phố dài, pháo đốt, cô dâu vào cửa nở nụ cười.

Tân nương tử, may quần áo, tiễn biệt lang quân đi ra ngoài.

Lang quân một đi không trở lại, cô dâu vừa đảo mắt đã tóc hoa râm.

Tóc mai bạc, tuyết đầy trời, xương khô bên ngoài không ai nhặt...”

Hắn từ từ nhắm hai mắt, nghĩ đến Phí Cưu gõ đĩa nhẹ nhàng chậm rãi hát ca khúc này. Chỉ một lần hắn đã nhớ kỹ.

Cũng không biết là những năm đó, bao nhiêu lão phụ nhân đưa tiễn con mình, từ đó không còn thấy nữa.

Cũng không biết bao nhiêu thê tử tân hôn từ biệt trượng phu của mình, chính là vĩnh viễn.

Nhưng thiên hạ này, cũng không hề tốt, cũng tạm thời không có khả năng tốt.

Nó nát đến ngọn nguồn, nói chung phải đi qua thời điểm nát hơn nữa mới có thể có thay đổi.

Tô Nam Thừa không có gì đáng nói, chỉ là hơi không thoải mái. Tâm hắn vẫn còn, nghe khúc này, chỉ là hắn thấy không thoải mái thôi.

Lúc Tô Nam Thừa tỉnh lại, là do bị Trình Minh và một gã sai vặt khác trong phủ vịn.

“Ừm? Ta ngủ thiếp đi sao?”

“Công tử, đến rồi.” Trình Minh nhẹ giọng.

Tô Nam Thừa ừ một tiếng, vịn vào bờ vai hắn ta: "Không sao, ta tự đi được.”

Trình Minh đồng ý, nhưng vẫn vịn hắn với gã sai vặt kia.

Tô Nam Thừa không muốn nói, ngày hè gió nhẹ thổi, về đến Ngô Đồng viện.

Lúc rửa mặt cũng chỉ có buồn ngủ.