Chương 131: Nghi ngờ lẫn nhau

Chương 131: Nghi ngờ lẫn nhau

Long đế gật đầu: “Tiểu tử này thật ra rất hiểu chuyện.”

“Đúng rồi, trẫm nghe ngươi nói, ban đầu tiểu tử này không phải người của Đông Cung đúng không?”

“Hồi bệ hạ, đúng là như thế. Là Đông Cung hạ lệnh đưa hắn vào Tả Xuân phường.” Tào Đắc Lộc nói.

Long Đế lại hừ một tiếng: “Hắn là cháu trai quý phi nhỉ. Có phải hôm nay Hoàng hậu mời trẫm tới dùng bữa không? Báo lại với nàng ấy, ta có việc, không đến được.”

“Vâng.” Tào Đắc Lộc nói.

Tô Nam Thừa cũng không biết chuyện gì xảy ra sau lưng mình.

Trên thực tế, con người như Tào Đắc Lộc sẽ không vô duyên vô cớ nói thay hắn.

Chẳng biết Tào Đắc Lộc thiên vị ai, nhưng chắc chắn không phải Thái tử.

Hiện giờ nói dăm ba câu thế này cũng chỉ là lợi dụng hắn thôi.

Trong mắt Hoàng đế, hắn chỉ là một tên đáng thương Thái tử hô tới quát lui mà thôi.

Tô Nam Thừa đi ra ngoài, tìm tiểu thái giám muốn hỏi xin một cái túi vải, bọc đồ lại trước đã.

Sau đó mới đến Đông cung.

Xem ra không thể ở lại Đông cung lâu thêm chút nữa rồi.

Quả nhiên, khi gặp lại hắn, Thái tử có chút cụt hứng.

Hỏi qua loa chuyện phía Nam, rồi mới nói: “Nam Thừa ra ngoài một chuyến mà thay đổi nhiều quá. Hiện giờ ngươi là người được ngự tiền sủng ái. Ngay cả cô cũng không thể dễ dàng sai bảo ngươi nữa.”

“Điện hạ nói quá lời rồi, vi thần vẫn như trước thôi.” Tô Nam Thừa nói.

“Vẫn như cũ?” Thái tử cười: “Nam Thừa làm quan trong triều, trung thành với bệ hạ là điều đương nhiên.”

“Điện hạ, vi thần……”

“Được rồi, không sao đâu. Ngươi đi trước đi.” Thái tử cố ý vô tình nhìn lướt qua thứ đồ hắn đang cầm.

Hỏi trực tiếp thì không ổn lắm. Dù sao đây là đồ mang từ ngự tiền ra, bản thân Thái tử cũng không được tự tiện động vào.

Tô Nam Thừa thở dài, đành phải rời khỏi Đông Cung.

Tô Nam Thừa nghĩ, có lẽ Thái tử sẽ không để ý tới hắn trong khoảng thời gian khá dài đây.

Nhưng hẳn là Thái tử cũng rất tức giận, nếu có cơ hội thích hợp, Thái tử chắc chắn sẽ bóp chết hắn.

Tô Nam Thừa thở dài, người này khó chiều quá.

Hắn đến Công bộ, trực tiếp đi tìm thượng thư.

Thượng thư nhìn chồng giấy bản thảo kia mà không ngừng nói thật sai lầm, ta thật sai lầm.

“Ai vẽ thế? A? Cái này còn đáng sợ hơn cả hình cụ của Hình bộ và Đại Lý Tự nữa. Ngươi nói đi, ngươi nói đi! Công việc của Công bộ chúng ta là gì? Có thể làm được cái này sao?” Hàn đại nhân vừa vuốt ve bụng phệ vừa xua tay: “Không được không được, không làm được không làm được. Nếu làm cái này sẽ bị Phật Tổ trách tội mất.”

Tô Nam Thừa chợt thì thầm: “Chẳng phải đại nhân ngài tin Tam Thanh sao?”

“Ha, tiểu tử thúi này.” Hàn đại nhân dùng bàn tay to như quạt hương bồ vỗ xuống vai Tô Nam Thừa: “Sao ngươi lại nói bậy như thế?”

Tô Nam Thừa bị ông ta vỗ một cái mà cơ thể lảo đảo.

Không phải do hắn qua yếu, mà là vị đại nhân mập mạp này có sức mạnh lớn quá.

“Khụ khụ, thôi bỏ đi, ngươi đi tìm lão Triệu đi.” Hàn đại nhân xua tay: “Tranh thủ thời gian mau đi đi, đừng để ta nhìn thấy chúng nữa. Ai da, giảm phúc mất thôi.”

Tô Nam Thừa cười, bọc chồng giấy lại: “Vâng, hạ quan sẽ đi tìm Triệu đại nhân ngay.”

“Mau lên mau lên, đi nhanh chút, ta không thể nhìn thêm nữa.” Hàn đại nhân đuổi như đuổi ruồi bọ.

Tô Nam Thừa gật đầu rời đi.

Triệu đại nhân bình thường hơn nhiều, ông ta chỉ khẽ cau mày: “Tuyên Trấn Phủ Ti định làm gì thế?”

Tô Nam Thừa buông tay.

Triệu đại nhân thở dài: “Nhìn thế nào cũng không giống đồ tốt.”

“Đúng vậy, Thượng Thư đại nhân không chịu xem kỹ, nói giảm phúc rồi.”

“Chậc, ngươi tin ông ta sao.” Triệu đại nhân tự biết mình lỡ lời, lại cười: “Khụ khụ. Được rồi, nếu ngươi đã đưa tới thì ta sẽ làm. Chẳng phải hôm nay ngươi không cần tới đây ư? Mau chóng quay về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay bận rộn, ngươi cũng chưa nghỉ được mấy.”

Tô Nam Thừa cười xoay người bước đi.

Tuy biết sẽ không thể nào đơn giản như vậy, nhưng hoàn cảnh ở Công bộ quả thực nhẹ nhàng hơn Tả Xuân phường nhiều.

Sau khi xuất cung, Tô Nam Thừa liền dạo bước đến phủ Phí Cưu.

Đã trở về được hai ngày rồi, hắn muốn gặp ông ta.

Dù sao chuyện phía Nam, gặp người phải nói một lần, càng nói càng hiểu rõ, mọi chi tiết đều nhớ kỹ.

Hiếm khi hắn đến mà Phí Cưu lại không có ở nhà.

Tuy nhiên gia nhân của ông ta đều biết Tô Nam Thừa, liền dẫn hắn vào tiền viện ngồi chờ.

Có người đã đi tìm Phí Cưu.

Chỉ một lúc sau, Phí Cưu hồi phủ. Tô Nam Thừa đang cầm một cuốn sách ngồi ở hành lang đọc.

“Tiểu Tô đại nhân, tướng quân trở về rồi.”

Có người tới thông báo.

Tô Nam Thừa đứng dậy cười: “Bái kiến tướng quân.”

“Ngồi đi, hôm qua ta chờ ngươi nhưng ngươi bận, hôm nay ta ra ngoài thì ngươi lại đến.” Phí Cưu ngồi ở bên cạnh hắn: “Vết thương sao rồi?”

“Không đáng ngại, vẫn tốt.”

“Vậy là tốt rồi, tiểu tử ngươi đúng là đen đủi, lại gặp phải chuyện này. Thật ra mấy năm trước ta có nghe nói qua về Khổng Tước Thần Giáo, nhưng chỉ là một giáo phái tầm thường thôi nên không để trong lòng. Vậy mà giờ lại dám tạo phản.” Phí Cưu lắc đầu.

“Khổng Tước Thần Giáo này tồn tại bao lâu rồi?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Chuyện này…… chuyện này cũng thật khó nói, ta chỉ nghe qua miệng một người từ mười mấy năm trước thôi.” Phí Cưu nhíu mày: “Cụ thể bao lâu khó mà nói được, loại đồ vật này nói không chừng là một quyển phá thư từ mấy trăm năm trước hoặc truyền thuyết gì đó, là có thể lấy tới mà tự biên loạn xạ.”

Tô Nam Thừa gật đầu.

Hai người nói xong chuyện phía Nam thì nói đến Cẩm Châu.

“Hôm nay tướng quân đến Binh bộ sao?”

Phí Cưu thở dài: “Trực tiếp đi có ích gì chứ? Hôm nay ta đi chỗ khác.”

“Nếu hiện giờ tướng quân muốn đi Cẩm Châu, e là không thích hợp lắm.” Tô Nam Thừa nói.

“Sao ta lại không biết chứ? Chỉ là cơ hội trôi qua rất nhanh. Nếu không còn cơ hội nào như vậy nữa, vậy chúng ta chắc phải chết già ở kinh thành mất thôi.”

Tô Nam Thừa ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bốn người đứng bốn phía.

Phí Cưu khoát tay, mọi người lập tức tản ra.

Mười mấy người canh ở tiền viện đều không phải người hầu, mà là thuộc hạ đi theo ông ta năm đó.

Mặc dù hiện giờ không có thân phận gì nhưng họ vẫn là binh lính. Hoàn toàn khác với người hầu.

Chỉ cần nói một câu kỷ luật nghiêm minh, tất cả sẽ đồng loạt thối lui.

“Ngươi muốn nói gì?” Phí Cưu hỏi.

Tô Nam Thừa thở dài: “Nói thẳng ra thì ta cũng chẳng có gì muốn nói. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngài, trong tình huống hiện tại, sợ là tướng quân sẽ không có cơ hội đâu.”

Chỉ trong một tháng đã có tới hai địa phương sáng đèn đỏ.

Sao có thể chắc chắn sẽ không có nơi thứ ba?

“Đến giờ bệ hạ đến vẫn chưa hạ quyết tâm ra lệnh cho vị tướng quân nào đi Cẩm Châu, nếu lúc này Binh bộ đề cử ngài hoặc Chu tướng quân……khả năng sẽ tái diễn mối họa năm đó.”

Triều đình còn chưa quyết tâm, tướng quân ra trận thì làm được gì?