Chương 130: Sự tình phía sau

Chương 130: Sự tình phía sau

Ngày thứ hai, hắn làm xong chuyện của mình, vừa đến trước cửa đã dặn dò Đông Mai: "Trời nóng, đến khố phòng lấy hai lượng bạc, ra ngoài mua cho các tỷ muội các ngươi ít vải vóc về may y phục.”

“Nô tỳ đa tạ công tử.” Đông Mai cao hứng khẽ hành lễ: "Công tử, hai... vị cô nương Hương Mai và Hương Cần kia... có phải cần nhiều hơn chút không?”

Tô Nam Thừa vỗ ót một cái, quả thực không nhớ được hai vị cô nương này.

“Hai người kia có trung thực không?”

“Cái đó, hẳn là trung thực, các nàng cũng không chung đụng với chúng ta nhiều. Lúc không có chuyện gì làm, các nàng nói chuyện rồi thêu thùa may vá.” Đông Mai nói.

Tô Nam Thừa nhíu mày: "Các nàng có gì không giống các ngươi, không kiếm sống còn lãnh tiền tháng? Ngày sau có việc cứ sắp xếp qua đó. Bảo ngươi làm chủ liền làm chủ. Lần này cũng giống vậy, ngươi lấy thêm một lượng, ngày sau thưởng cái gì cũng giống nhau, các nàng không nhiều hơn ngươi.”

“Vâng.” Đông Mai trả lời.

Sau khi xuất phủ, Tô Nam Thừa liền thẳng đến hoàng cung.

Tần suất kiến giá đợt này quả là hơi nhiều.

Tô Nam Thừa ngồi đợi ở ngoài Đại Khánh điện ròng rã hơn một canh giờ.

Toàn bộ hành trình hắn đều đứng nghiêm túc, đương nhiên không mệt. Nhưng đây là bên ngoài Đại Khánh điện.

Bên trong chính là nơi hoàng đế và các đại thần nghị sự, nghĩ có lẽ là chuyện có đánh Cấm Châu hay không.

Rốt cục bên trong tản đi, các đại nhân lần lượt ra,

Tô Nam Thừa xoay người chắp tay, dù sao chức quan nào cũng cao hơn hắn.

Hôm nay Công bộ không có việc gì nên không có quan viên Công bộ.

Đi sau cùng rõ ràng là Thái Tử, mấy vị Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử.

Ánh mắt Tô Nam Thừa sáng lên, lúc hành lễ đã biết phải nói thế nào rồi.

Thái Tử không thể gặp Tô Nam Thừa mà không nói lời nào.

Trước đó dù sao hắn cũng là thuộc thần của Đông Cung, không nhận ra? Vậy liền không thích hợp?

Cho nên Thái Tử nói: “Nam Thừa à, diện thánh sao?”

Tô Nam Thừa khách khí: "Vi thần bái kiến Thái Tử điện hạ, chư vị điện hạ. Vi thần đang chuẩn bị thỉnh an bệ hạ trước, rồi đến Đông Cung bái kiến Thái Tử điện hạ.”

“Ồ? Bây giờ ngươi cũng không còn ở Đông Cung vẫn đi thỉnh an? Có thể thấy được sự trung tâm.” Tứ Hoàng tử cũng chỉ trêu đùa bình thường nói.

Tô Nam Thừa ngượng cười một tiếng: "Tứ điện hạ nói đùa.”

Hắn làm ra dáng vẻ xấu hổ, lại không nói gì nữa.

Thái Tử cười nói: "Là cô gọi hắn tiến cung, chuyện phía nam lần này, cô cũng rất lo lắng. Nghĩ không có ai thích hợp để hỏi hơn Nam Thừa. Đúng rồi, nghe nói ngươi bị thương? Khá hơn chút nào không?”

“Đa tạ Thái Tử điện hạ, vi thần không sao.”

“Vậy là tốt rồi, bên trong khách điếm xảy ra chuyện, chính là phiền phức.” Thái Tử cười nói: "Được rồi, trước tiên ngươi cứ diện thánh đi. Sau đó lại đi Đông Cung gặp cô.

Tô Nam Thừa cúi đầu: "Vâng, vi thần cung tiễn Thái Tử điện hạ và chư vị điện hạ.”

Tứ Hoàng tử cười nói: "Không dám.”

Đi tới mấy bước, Tứ Hoàng tử nói: "Tam ca, biểu đệ của ngươi lớn lên được đấy. Từng người từng người như hoa như ngọc nha.”

Tam Hoàng tử cười một tiếng: "Thôi đi, phụ hoàng suốt ngày bảo chúng ta lớn lên xấu xí. Ta bây giờ thấy ai cũng đẹp hơn ta.”

Hai anh em kề vai sát cánh, huynh đệ tốt như cười đùa đi xa.

Trong đầu của Tô Nam Thừa hiện ra câu kia của Thái Tử “Trong khách điếm xảy ra chuyện chính là phiền phức”, không phải là sợ hãi, không phải là lo lắng mà là muốn bật cười.

Nếu không phải là trường hợp không đúng, hắn thật sự đã cười ra tiếng.

Thái Tử đã cân nhắc nói cái gì cho phải hay chưa?

Tô Nam Thừa lại đợi một lát, bên trong truyền hắn tiến vào.

“Vi thần thỉnh an bệ hạ.”

“Đứng lên đi, tới thật đúng lúc.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía một thái giám: "Đưa những tờ đơn này cho hắn, bảo hắn đưa đến đi.”

Thái giám tuân lệnh, liền đi lấy ra một chồng giấy tờ ở trên bàn: "Tiểu Tô đại nhân, đây là thứ Long Hành vệ muốn. Ngài đưa đến cho Công bộ xem, bên kia không phải có nhiều thợ tốt sao, xem xem có thể làm không?”

Tô Nam Thừa không nhìn kỹ, chỉ nhìn một cái bên trên cùng, đó rõ ràng là vẽ hình cụ.

“Vâng.” Tô Nam Thừa tuân lệnh.

“Bẩm bệ hạ, vi thần tới thỉnh an, quấy rầy bệ hạ...” Tô Nam Thừa ngượng ngùng nói.

“Ồ, không sao. Chẳng qua là trẫm có việc, không rảnh rỗi nói chuyện với ngươi. Ngươi về trước đi, mấy hôm nữa lại đến.” Long đế phất tay.

“Vâng, vi thần cáo lui.” Tô Nam Thừa cầm một chồng giấy đi ra cửa.

Chỉ có thể nói là vận khí không tồi thôi. Nếu Hoàng đế thật sự muốn nhàn rỗi, vậy hắn cũng đâu thể nói gì được.

Tô Nam Thừa vừa rời đi, Long Đế lập tức nhíu mày: “Hắn tới đây làm gì? Vừa nãy Thái tử nói gì sao?”

Đại thái giám Tào Đắc Lộc cười xòa: “Nô tỳ nghe nói Thái tử điện hạ kêu hắn tới Đông cung. Cho nên hắn mới tới quốc khánh điện trước.”

Long Đế vừa nghe đã hiểu: “Thái tử triệu kiến hắn?”

“Hồi bệ hạ, theo thần nghe là vậy.” Tào Đắc Lộc nói.

“Hừ, nó muốn nghe ngóng chuyện gì sao? Chẳng lẽ Thái tử lại không biết chuyện phía Nam?” Sắc mặt Long Đế trở nên khó coi: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại cần một viên quan thất phẩm nói cho nó biết?”

“Nô tỳ vô năng, không biết chuyện này thế nào. Có lẽ, tiểu Tô đại nhân có chút lo lắng nên mới tới diện thánh.”