Chương 129: Minh Nguyệt lâu(2)
Không phải chỉ một châu phủ, ngươi nói chiếm lấy liền chiếm lấy, cũng ngồi không yên.
“Cấp trên còn chưa lệnh phái binh?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Nhanh thôi, bệ hạ bây giờ vẫn chưa tuyển ra được tướng quân thích hợp. Một trận khó đánh.” Lạc Xuyên Hiền lắc đầu.
Vì tránh đi, ít nhiều võ tướng đã cáo ôm không vào triều.
Ngược lại là thật, ai dám nói Cẩm Châu và Bắc Tề không có liên quan?
Mặc dù trên lý luận mà nói, Bắc Tề không nhất định phải làm vậy, cái này quá quanh co lòng vòng.
Nhưng cách gần như vậy, vạn nhất thì sao?
Năm đó một trận chiến chao đảo cả quốc gia, Đại Nguyên ném đi Trác Châu, Đình Châu, biên giới quốc gia lùi về sau một phần năm.
Nhóm chủ tướng đều đã chết, nhưng những tướng quân không chết kia, đến nay có mấy người có thể trọng dụng?
Xuyên Ninh phủ có trú quân, nhưng bệ hạ cũng không dám khinh xuất.
Ông ta chỉ ban ra ý chỉ trước, bảo các vùng Ninh Xuyên tử thủ, chưa có chiếu chỉ không được khinh động.
Lại đến gần hơn chính là Cam Dương phủ, nhưng đáng tiếc Cam Dương phủ không có binh mã gì.
Hai người bọn họ không phải là người cầm binh, phương diện này không có gì đáng nói.
Giao lưu đều là một vài chuyện trong triều hoặc bên ngoài.
Lạc Xuyên Hiền bảo người mang đồ ăn lên: "Ăn chút đi, ban đêm ở nơi này cũng được, ta hôm nay không ở lại được. Vụ Thân Cày này, không phải còn có mấy kẻ khả nghi sao? Thời gian trước đã đưa đến Tuyên Trấn phủ ti.”
Chỗ làm việc của Long Hành vệ giờ đã treo tấm bảng, chính là Tuyên Trấn phủ ti.
Bây giờ xem như rất đắc ý.
“Tiều Hầu gia vất vả.” Tô Nam Thừa cười nói.
“Vất vả còn được, máu me quá, nhìn buồn nôn.” Lạc Xuyên Hiền thở dài: “Ta không nên nghe ngươi mới phải. Hôm trước hồi phủ đến chỗ phòng thiếp thất của ta, các nàng đều ghét bỏ ta toàn mùi máu tanh.”
Tô Nam Thừa bật cười: "Mũi của ái thiếp tiểu Hầu gia trái lại rất thính.”
“Thôi, không nói nữa, ăn cơm đi. Tốt xấu gì cũng phải no.” Lạc Xuyên Hiền thở dài.
Hai người cùng ăn tối với hai vị cô nương, Lạc Xuyên Hiền quả thực là vội vã đi, cho nên chẳng uống được mấy rượu.
Tô Nam Thừa chờ hắn ta đi mới đi.
Đáng nhẽ, hắn tới đây không cần trả tiền. Tiểu Hầu gia bao hết nha.
Chỉ có điều hai vị cô nương đã hầu hạ hắn từ lâu, cho dù hắn đi thì Minh Nguyệt lâu cũng tự cho các nàng tiền thưởng, nhưng Tô Nam Thừa ít nhiều cũng có áy náy.
Cho nên hắn móc một tấm ngân phiếu ra, kín đáo đưa cho một cô nương trong đó: "Ra ngoài không mang nhiều, hai tỷ muội các ngươi tự chia đi.”
Hai cô nương đều rất hứng khởi cảm ơn hắn, nói sao cũng phải giữ hắn quan đêm.
Tô Nam Thừa cười từ chối nhã nhặn, dẫn theo Trình Minh hồi phủ. Thư giãn một tí thì được, ở chỗ đó lại không ngủ được ngon.
Tô Nam Thừa lây dính mùi son phấn cả người, sau khi hồi phủ Trình Minh cũng ngửi thấy.
Còn chưa kịp thay giặt, tiền viện đã có người tới, là gã sai vặt bên chỗ Hầu gia,
“Thất công tử, buổi chiều đến thì không thấy ngài, người của Đông cung tới, nói là Thái Tử điện hạ muốn gặp ngài. Biết ngài không ở thì nói không cần gấp, ngày mai bảo ngài hãy tiến cung.”
Tô Nam Thừa nhíu mày: "Không nói là chuyện gì sao?”
“Bẩm Thất công tử, không nói gì. Người tới là thái giám Túc Mậu của Đông Cung. Hầu gia dặn ngài, nói Thái Tử điện hạ mời ngài tiến cung, ngài không ngại thì cứ tiến cung. Chỉ có điều trước tiên ngài phải đến bái kiến bệ hạ.” Gã sai vặt nói.
Tô Nam Thừa cười một tiếng: "Tổ phụ có lòng, ngươi quay về thay ta đa tạ tổ phụ, nói là ta đã hiểu rồi.”
Gã sai vặt thấy hắn đã hiểu thì cười rồi đi.
Trình Minh đi tiễn, tất nhiên không thiếu được chút tiền hối lộ.
Gã vừa đi, nụ cười trên mặt Tô Nam Thừa chợt tắt.
Đông Mai đang rót trà giật mình, tay cũng run lên một cái.
Tô Nam Thừa ngồi xuống, nhận trà nhấp một miếng không nói gì.
Chiêu này của Thành Khang Hầu là tốt. Trước đi gặp hoàng đế, lại báo cho hoàng đế Thái Tử muốn gặp mình.
Đến lúc đó hoàng đế sẽ không còn hoài nghi giữa hắn và Thái Tử có gì đó hay không.
Là tự trích bản thân ra.
Thế nhưng bởi vì vậy, chưa hẳn sẽ không đắc tội Thái Tử. Đây chưa hẳn là xấu? Nhưng như vậy với Thái Tử cũng không có chỗ tốt.
Tam Hoàng tử gần đây lại đang rất được sủng, bệ hạ hao tâm tổn trí xem xét tân Hoàng tử phi cho hắn.
Nếu như Thái Tử chọc bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ, được lợi không phải là Tam Hoàng tử sao?
Nội tâm Tô Nam Thừa có chút bực bội.
Thái Tử cũng thật là có bệnh.
Biết trong lòng Thái Tử xem thường mình, nhưng càng như vậy, ta càng sẽ không thật sự thuận theo ngươi đúng không?
Sao lại cứ thích đi vào lối đi hẹp vậy?
Hắn thở dài, tạm thời vẫn chưa nghĩ được cách nào hợp lý nhất.
Đắc tội Thái Tử hay là đắc tội hoàng đế, cái đó còn cần phải chọn sao?
Sau một hồi, Tô Nam Thừa ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Đông Mai đang cẩn thận đứng đó: "Sao vậy?”
“Công tử ngài không tức giận sao?”
Tô Nam Thừa bật cười: "Có gì phải tức giận. Chuẩn bị sẵn đi, ta muốn tắm một cái.”
Đông Mai cười gật đầu: "Vâng.”
“Ta tức giận hay không tức giận, còn có thể đánh ngươi hay sao?” Tô Nam Thừa đùa chút.
Đông Mai vẫn thật đáng yêu.
Việc này nghĩ nhiều vô ích, không đến mức vì chuyện này mà phải dùng mưu đồ gì.