Chương 128: Minh Nguyệt lâu

Chương 128: Minh Nguyệt lâu

Đỗ Bình An nói: “Vâng, công tử yên tâm, tiểu nhân chắc chắn chú ý, không làm cho nhiều người để ý.”

Sau khi Đỗ Bình An đi, Tô Nam Thừa thoải mái không có hình tưởng ngủ suốt buổi chiều.

Cuối cùng giải tỏa hết những vất vả trong chuyến đi này.

Bọn Trình Minh mang cơm lên cho hắn, Đỗ Bình An cũng trở về nói: "Lúc tiểu nhân về, tiểu Hầu gia bên kia cũng có lời, nói là đang đợi tin của ngày đây. Đêm nay hẹn gặp ngài ở Minh Nguyệt lâu.”

Tô Nam Thừa ừ một tiếng, ngáp một cái, bắt đầu ăn cơm.

Ăn xong không vội vàng đứng dậy, hôm nay hắn hạ quyết tâm muốn bại liệt một ngày.

Lúc chạng vạng tối mới rửa mặt thay y phục cẩn thận chuẩn bị xuất phát.

Minh Nguyệt lâu thực sự là vô cùng náo nhiệt.

Các vị cô nương nghênh đón đều cười khanh khách, đã đến nơi này không làm gì thì tâm trạng cũng đã vui vẻ.

Tô Nam Thừa được dẫn vào, trực tiếp dẫn lên lầu: "Công tử ngồi đã, nô gia bảo người hầu hạ ngài.” Ma ma quản sự cười nói.

Tô Nam Thừa gật đầu, theo nàng bảo, chọn gian phòng ngồi với tiểu Hầu gia lần trước.

Rất nhanh đã có hai cô nương tiến đến, lại có người bưng hoa quả và rượu lên.

Hai cô nương kia có vẻ cũng không lớn, dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi.

Các nàng không biết rõ Tô Nam Thừa là ai, nhưng được đưa tới căn phòng này đều là quý khách.

Thế là dáng vẻ trái lại rất cẩn thận, không dám lỗ mãng.

“Hai vị tỷ tỷ biết đánh đàn ca hát chứ?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Bẩm công tử, nô gia đánh đàn tỳ bà không tệ. Nô gia đàn tỳ bà cho ngài nghe thì sao?” Một cô nương trong đó nói.

“Rất tốt. Mời.” Tô Nam Thừa nói.

Cô nương kia liền ra ngoài mang đàn tỳ bà vào, ngồi ở một bên bắt đầu chỉnh âm: “Không biết công tử thích nghe dòng nào?”

Tô Nam Thừa hơi suy nghĩ: "Ôn nhu chút, như gió Giang Nam.”

Cô nương kia sửng sốt chút, che miệng cười: "Đến cùng là quý khách, lời nói khiến nô gia ngượng ngùng.”

Tô Nam Thừa nhíu mày cười một tiếng, dựa vào thành ghế.

Một cô nương khác thấy vậy, rót cho hắn một chén trà. Nhìn mặt mà nói chuyện, nàng cảm thấy vị tiểu công tử này lúc này không muốn uống rượu.

Cô nương đàn tỳ bà quả nhiên thông tuệ.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng gẩy, âm thanh tỳ bà vang lên quả nhiên là nhu hòa.

Tô Nam Thừa không hiểu âm nhạc, chỉ là có lẽ tỳ bà có thể gẩy ra được một khúc âm vang như Thập Diện Mai Phục, nhưng có vẻ trầm thấp ôn nhu lại khó hơn?

Chỉ có điều nàng nhẹ nhàng đàn tấu, theo tiếng nhạc còn có tiếng ca.

Không phải chính là Giang Nam nhưng cũng có khuynh hướng của Giang Nam.

Ngô nông nhuyễn ngữ*, thực ra Tô Nam Thừa nghe không hiểu nhiều, chỉ cảm thấy êm tai.

*Tiếng nói mềm mại của người Ngô - thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.

Cô nương ngồi với hắn hiểu chuyện không nói lời nào, chỉ dựa vào hắn, còn nhét một tay vào lòng bàn tay của hắn.

Tay cô nương này thật đẹp, tinh tế nhỏ nhắn, ngón tay trắng sáng.

Tô Nam Thừa nhẹ véo lấy, bóp từng đốt ngón tay, nghe ca khúc, hài lòng đợi người đến.

Cô nương hát đến khúc thứ ba, người cuối cùng đã tới.

Tô Nam Thừa đứng dậy: “Kính chào tiểu Hầu gia.”

“Ngồi đi. Tiếp tục đi.” Lạc Xuyên Hiền khoát tay nói.

“Ha ha, hay là bảo các cô nương nghỉ một lát đi, ba khúc rồi.” Tô Nam Thừa nâng chén trà lên: "Đến, uống cho nhuận cổ.”

Cô nương kia đa tạ hắn, uống chén trà trong tay hắn: "Nô gia đa tạ công tử.”

“Lần này ra ngoài, kinh hãi không nhỏ đúng không?” Lạc Xuyên Hiền ngồi xuống hỏi.

“Quả thực là hết hồn hết vía. Màn đêm buông xuống phải nói là ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như không phải chúng ta tốt xấu gì cũng còn có mười mấy người, chỉ sợ khó bàn giao.” Tô Nam Thừa thở dài.

“Cái này quả thực là ngoài ý muốn.” Lạc Xuyên Hiền nhíu mày.

“Không biết triều đình có phái người của Long Hành vệ đi hay không?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Tất nhiên, có người đi. Chỉ có điều cũng vô dụng, loại chuyện này, sao có thể tra một chút đã ra rõ ràng được?” Lạc Xuyên Hiền nhíu mày: "Chuyện ở Tây Bắc, ngươi biết không?”

Tô Nam Thừa gật đầu: "Biết, vị tướng quân kia họ Vân.”

Lạc Xuyên Hiền cười lạnh: "Bây giờ còn có gì không rõ? Đây là chuyện đã rõ ràng rồi.”

“Người này ẩn giấu sâu, đêm qua nghe tổ phụ ta nói, phụ thân của họ Vân này qua đời đã ba, bốn năm. Đây là kết thúc giữ đạo hiếu liền muốn gây sự. Chỉ sợ thời điểm sớm nhất là do phụ thân hắn an bài? Chỉ có điều ta không hiểu, hắn bây giờ có thể nắm giữ toàn bộ binh quyền của Cẩm Châu rồi, lại có bản lĩnh, nhưng phụ thân hắn năm đó, chỉ là một tướng quân tứ phẩm, sao lại có dũng khí làm chuyện đại sự như vậy?”

Tô Nam Thừa vừa đẩy chén trà qua vừa nói.

Lạc Xuyên Hiền tiếp trà bưng lên uống một ngụm: “Ý của ngươi là?”

“Ta không có ý gì, chỉ cảm thấy việc này không thông, Vân gia này, kể ra mấy đời qua cũng không phải là danh môn gì?”

Lạc Xuyên Hiền gật đầu: "Đời tổ phụ kia của hắn bắt đầu có chiến tích trong quân đội. Sau đó xem như lập nghiệp ở Cẩm Châu.”

“Vô Cảnh thượng sư ở kinh thành chừng hai mươi năm đi? Nghĩ như vậy, ngược lại là bọn họ đã cấu kết từ nhiều năm trước.”

Tô Nam Thừa gật đầu: “Bất kể nói thế nào, họ Vân này sâu vô cùng, là một nhân vật lợi hại.”

Vân gia thâm canh nhiều năm, mới có rung chuyển của hắn ta hôm nay.