Chương 127: Lên giá
Sau khi Liên Sinh trở về nói: “Lão gia nói, bảo ngài đi trước thỉnh an lão thái thái và phu nhân. Một lát nữa hãy đi đến chỗ tiền viện của Hầu gia.”
Tô Nam Thừa gật đầu, thay xong y phục, ngồi xuống: “Trước đem cho ta chút nước trà, đừng nóng, đang khát.”
Hắn quả thực rất mệt mỏi, nhưng lại không thể nghỉ ngơi. Hắn cũng không muốn nói chuyện, thế nhưng hiển nhiên không thể không nói, một lát nữa còn phải nói nhiều chuyện, đành phải tưới nước cổ họng trước đã.
Mấy người Đông Mai tuân lệnh, một bên lau tay lau mặt cho hắn, một bên bưng lên một bình trà đang ấm.
Tô Nam Thừa uống hết ba chén một hơi mới đứng dậy: “Đi thôi.”
Lão thái thái thấy Tô Nam Thừa liền lo lắng nói: “Nam nhi không sao chứ? Nghe nói các ngươi xảy ra chuyện, đừng dọa ta sợ.”
“Tôn nhi bất hiếu, làm cho tổ mẫu lo lắng. Không có gì đáng ngại. Đều là chút vết thương nhỏ.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, không có chuyện gì lớn là tốt, cái thần giáo trời đánh gì đó, đều là tà giáo.” Lão thái thái khẽ nói.
“Mẫu thân không cần không lắng, không phải Nam nhi đã quay về đây rồi sao?” Phùng thị cười nói.
“Mẫu thân cũng đừng lo lắng, nhi tử vẫn đang khỏe mạnh đây.” Tô Nam Thừa nói.
Phùng thị thuận thế nói mấy lời tốt đẹp.
Phu nhân nhị phòng tam phòng tứ phòng đều ở đây, Tô Nam Thừa đều lần lượt thỉnh an sau đó đi tiền viện.
Rõ ràng là Hầu gia vừa trở về, vẫn đang mặc quan phục.
Tô Nam Thừa hành lễ bái kiến, sau đó ngồi ở cuối cùng.
Trước tiên chọn lọc mà kể lại những chuyện xảy ra trên chuyến đi này. Lại chọn lựa rồi kể hết những chuyện ở trong cung một lượt.
Thành Khang Hậu gật đầu: “Làm không tệ.”
“Quay về rồi cứ yên tâm ở lại nha môn, gầy đây kinh thành nhiều người. Lộn xộn.” Thành Khang Hầu nói.
Tô Nam Thừa do dự một chút sau đó vẫn hỏi: “Chuyện ở Cẩm Châu như vậy, tuyển tú... còn tiếp tục không?”
“Tất nhiên là phải tiếp tục, tú nữ đều đến kinh thành cả rồi, còn muốn sao nữa?” Tô Anh Cừ lắc đầu.
Tô Nam Thừa trầm mặc một chút, thật sự là tuyệt.
Tô Anh Cừ lại hỏi chút chi tiết mới nói: “Bên chỗ lão thái thái bày thiện, cùng đi chứ.”
Tô Nam Thừa thật sự chỉ muốn về đi ngủ... Nhưng mà không thể, đành phải đáp ứng.
Trong nhà bây giờ xem như là coi trọng hắn, hắn không thể không biết tốt xấu được.
Đi đến chỗ lão thái thái, lại là một phen giày vò, chẳng ăn được mấy miếng cơm, nói thì lại nhiều.
Chờ đến lúc quay lại Ngô Đồng viện, một chữ cũng không muốn nói nữa.
Đông Mai hiểu chuyện hầu hạ hắn thay y phục, bưng trà tới cho hắn.
Lúc đầu Tô Nam Thừa muốn hỏi trong nhà đi ra ngoài lúc này không sao chứ?
Chỉ có điều thực sự không muốn há mồm.
Liền khoát tay, chỉ giường chiếu trong buồng.
Đông Mai nói: “Công tử yên tâm, đều đã chuẩn bị tốt, ngài có muốn tắm rửa trước không?”
Tô Nam Thừa gật đầu, chờ đến lúc các nàng xách nước nóng vào thì thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.
Đoạn đường này, dù sao cũng không thể tắm rửa.
Tắm sạch nằm xuống, chỉ vài phút đã ngủ mất. Ngẫm lại ngày mai có quá nhiều chuyện, đầu hắn muốn to ra.
Ngủ một giấc đến khi bị đánh thức, Tô Nam Thừa vẫn cảm thấy chưa đủ, gắng gượng đứng dậy: “Giờ gì?”
“Bẩm công tử, là giờ Mão.” Đông Mai nói.
Tô Nam Thừa thở dài, không dậy không được.
Trước đi theo sư phó đánh quyền, quay về ăn một chút lại đi nha môn.
Người không vào triều, trước giờ Thìn đến là được.
Hắn cũng đến đi một vòng, vừa mới về, không được nghỉ ngơi mấy ngày sao?
Sau khi dạo qua Công bộ một vòng, lại đi tư trạch.
Bốn người kia lúc này mới đến thỉnh an hắn.
Người lớn nhất cũng chỉ mới mười bảy, nhỏ nhất là nha đầu kia, mười một tuổi.
Sau khi bốn người dập đầu thỉnh an, thì mới xin Tô Nam Thừa ban tên.
Tô Nam Thừa hỏi: “Mấy người các ngươi vốn gọi là gì?”
“Bẩm công tử, tiểu nhân không có tên. Bản gia họ Lâm.” Mười bốn tuổi nói.
“Vậy thì gọi là Lâm Tiến. Tiến của tiến tới.” Tô Nam Thừa nói.
Lâm Tiến tạ ơn.
“Bẩm công tử, hai huynh đệ chúng ta tên là Lý Trung và Lý Hiếu.” Mười bảy tuổi chỉ vào đệ đệ mười lăm tuổi của hắn ta nói.
Tô Nam Thừa gật đầu: “Giữ lại tên cũ đi.”
Tiểu nha đầu nói: “Bẩm công tử, bản gia họ Trương, chỉ là bị bán nhưng không muốn giữ dòng họ này. Cầu công tử ban tên.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Trong phủ bên cạnh ta có nha đầu Xuân Hạ Thu Đông, vậy ngươi cũng bắt đầu từ Xuân đi, gọi là Xuân Đào.”
“Vâng, Xuân Đào đa tạ công tử.”
“Quy củ như thế nào, Trình Minh đều nói rồi đúng chứ? Bên cạnh ta chỉ giữ một loại người, đó chính là hữu dụng, trung tâm. Đừng sợ làm sai chuyện, sai rồi sẽ có cách giải quyết. Nhưng nếu như nảy sinh tâm tư lừa gạt, trừ khi các ngươi có lòng tin cả đời này ta không biết. Nếu không, chỉ một chữ “Chết””. Tô Nam Thừa bình tĩnh nói.
Bốn người quỳ xuống nói đã biết.
“Những chuyện trong nhà này, Đỗ Bình An trông coi. Có chuyện gì đi tìm hắn. Đến lúc ta muốn sắp xếp các ngươi làm việc thì sẽ dặn dò.”
Bốn người đều đồng ý.
Đỗ Bình An cũng vâng dạ.
Sau khi bọn họ rời khỏi đó, Tô Nam Thừa hỏi: “Ca ca ngươi sao rồi?”
“Bẩm công tử, mấy ngày trước có gặp huynh ấy một lần, ca ca bây giờ đã được sắp xếp làm thủ hạ của Dương Thiên Hộ. Đi theo chạy tới chạy lui. Ca ca không dám nói cho tiểu nhân cụ thể làm gì. Chỉ nói là lúc công tử muốn hỏi, hắn sẽ đến trả lời.” Đỗ Bình An nói.
“Không sao, hắn mới đi, sống yên ổn hầu người mới là quan trọng.” Tô Nam Thừa nói.
“Ngươi đi đi, đến chỗ phủ Trưởng Công chúa truyền lời, xem tiểu Hầu gia khi nào rảnh. Biết quy củ chưa?”