Chương 126: Tổn thương đầu gối đó(2)

Chương 126: Tổn thương đầu gối đó(2)

Chu Thị Lang vội vàng tiến cung kiến giá, lúc đầu Tô Nam Thừa dự định ngày mai đi, chỉ có điều Chu Thị Lang vẫn cứ lôi kéo hắn đi chung.

“Sớm đi gặp bệ hạ cũng là chuyện tốt, lần này ngươi vất vả công cao, yên tâm, bản quan sẽ nói với bệ hạ.”

“Đại nhân khách khí quá, hạ quan có làm gì đâu...” Tô Nam Thừa ngại ngùng.

“Ha ha ha. Đi đi đi.”

Dứt lời, hai người dẫn theo vị tướng quân kia tiến cung.

Bệ hạ thấy Chu Thị Lang thì ân cần thăm hỏi ông ta.

Chu Thị Lang thấy bệ hạ, nước mắt tuôn đầy mặt: “Bệ hạ, thần suýt chút nữa không thể về đến, không thể nào gặp được bệ hạ nữa... Lão thần vô năng, là lão thần vô năng quá mà.”

Tô Nam Thừa trừng to mắt, cảnh tượng này quả là mới thấy lần đầu.

Hắn chắc chắn là khóc không ra, thế là cúi đầu, cũng làm ra vẻ bi thương.

“Ái khanh à, trẫm nghe nói các ngươi xảy ra chuyện, cả đêm lo lắng không ngủ được. Cũng may là đều không sao, đều không sao thì tốt rồi. Các ngươi lần này đều có công.” Long đế tự tay vịn Chu Thị Lang đứng dậy.

Chu Thị Lang vội vàng đứng lên, dáng vẻ không dám làm phiền bệ hạ.

“Cũng may chúng thần có hồng phúc của bệ hạ phù hộ, đều là nhiều nguy hiểm nhưng cũng hóa an toàn.” Chu Thị Lang lau nước mắt nói.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tiểu tử ngươi thì sao? Bị thương không?” Long đế quan sát Tô Nam Thừa còn đang quỳ. “Trả lời đi.”

“Vi thần khấu tạ bệ hạ quan tâm, vi thần không sao. Đều dựa vào long ân của bệ hạ chiếu cố.” Tô Nam Thừa dập đầu.

“Toàn bộ đều nhờ người này cơ linh. Chúng thần đều là tay chân không nhanh nhẹn. Nếu như không phải là Nam Thừa cơ linh, tất nhiên là đã phải chôn vùi ở kia.” Chu Thị Lang đơn giản thuật lại với hoàng đế.

Long đế nghe xong thì nhíu mày, rồi lại thở dài: “Thật sự làm khó cho các khanh rồi.”

“Tô khanh cũng khá lắm.”

Tô Nam Thừa lại lần nữa tạ ơn hoàng đế.

“Chu ái khanh mệt lả rồi sao? Nhìn gầy gò hốc hác cả đi. Mau về nghỉ ngơi đi. Trẫm giữ thanh niên này ở lại nói chút chuyện.” Long đế nói.

Chu Thị Lang vội vã tuân lệnh, lại tạ ơn một phen sau đó cáo lui xuất cung.

Tô Nam Thừa đứng đó, nội tâm vô cùng mệt mỏi.

Đám người này đều đã thành tinh.

Cho nên Chu Thị Lang này vừa khóc xong lại cười, chuyện của Khổng Tước thần giáo một chữ cũng không nhắc đến.

Đều ném cho vi thần là ta đúng không? Nếu hoàng đế hồi nữa nổi bão ngươi không chạy nổi đúng không?

Ài...

Nhưng người ta cũng cho hắn ở ngự tiền tranh công, hoàng đế không được khen vài câu? Cho nên còn có thể phàn nàn gì chứ?

Quả nhiên.

Chu Thị Lang vừa đi, long đế liền gọi người thưởng tọa.

Tô Nam Thừa ngồi ở trên băng ghế nhỏ, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra.

Bao gồm cả chuyện ở trên đường lại lần nữa gặp phải đám người kia.

Hoàng đế sắc mặt dần trầm xuống.

“Cẩu tặc!” Long đế nhất thời vỗ tay lên bàn.

Tô Nam Thừa và thái giám trong điện đều quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận.”

Long đế hít một hơi thật sâu: "Đứng lên đi.”

Trong lòng Tô Nam Thừa tự nhủ chi bằng cứ để ta quỳ đi, thường xuyên quỳ xuống tổn thương đầu gối đó.

Chỉ có điều hắn cũng vẫn đứng lên.

“Bệ hạ bớt giận, vì thần thấy đám người này cũng không thể làm thành chuyện lớn gì. Cũng chỉ là một đám ô hợp thôi.” Tô Nam Thừa nói.

“Trẫm đã hạ chỉ, ngày sau không cho phép bách tính tin giáo gì đó. Đây đều là thứ gì chứ, cái gì Khổng Tước thần mẫu, chưa từng nghe qua. Nếu như thần mẫu kia linh nghiệm như vậy, bọn họ cần nôn nóng lượn đi lượn lại vậy sao?” Long đế tức giận nói.

Tô Nam Thừa còn có thể nói gì chứ? Chỉ có thể nói vâng.

Dù sao cũng cứ tùy theo hoàng đế nói.

Hoàng đế nói đủ rồi, Tô Nam Thừa cũng nịnh nọt đủ rồi, hoàng đế mới hài lòng: “Tô khanh vừa trở về, cũng mệt đúng không? Bồi tiếp trẫm nói cái này hơi lâu.”

“Lời này của bệ hạ khiến thần xấu hổ, có thể được bồi tiếp bệ hạ trong giây lát đều là phúc khí của vi thần. Vi thần tuổi trẻ, lại vô tài vô đức, có thể được nghe bệ hạ dạy bảo vậy đó quả thật là vinh hạnh ba đời. Vi thần sẽ không mệt.” Lúc Tô Nam Thừa nói lời này, là đã vận dụng hết bản lĩnh diễn kịch của cả đời này ra rồi.

Gắng đặt được dáng vẻ ngượng ngùng.

Mặc kệ diễn như thế nào, dù sao long đế cũng hài lòng. Cười ha ha nói: “Được. Tiểu tử ngươi thật biết nói chuyện. Được, nói không chừng người nhà còn đang đợi ngươi đó. Quay về đi. Mấy ngày nữa lại đến nói chuyện với trẫm.”

“Vâng, vi thần tuân chỉ, vi thần cáo lui.”

Lúc Tô Nam Thừa xuất cung, hoàng đế vẫn có thưởng đồ vật, thưởng chính là thỏi mực hoàng đế dùng thừa.

Tô Nam Thừa như nhặt được chí bảo bưng ra.

Lúc này chứa ở trong hộp, hắn liền ôm vào ngực.

Thái giám tiễn hắn lấy lòng: “Vật của bệ hạ, không dễ dàng đem thưởng cho người khác đâu. Tiểu Tô đại nhân quả là tuổi trẻ tài cao đó.”

Tô Nam Thừa lấy bạc ra thưởng hắn ta, cười nói: “Đều là bệ hạ hậu ái.”

Không muốn nói nhiều, quả là mệt mỏi.

Xã hội dưới hoàng quyền, mức độ trân quý đối với đồ hoàng đế dùng còn dư lại còn quý hơn cả vàng bạc.

Không phải là giá trị kinh tế Tô Nam Thừa, chủ yếu là mặt mũi.

Đồ hoàng đế đã dùng đem tặng cho ngươi, là mang ý nghĩa hoàng đế coi ngươi là người thân cận. Ý là người trong nhà.

Cho nên, cũng khó tránh thái giám lại nịnh nọt thân mật như vậy.

Tô Nam Thừa ra ngoài cung liền trực tiếp hồi phủ.

Hắn muốn ngủ một giấc, nhưng hiển nhiên là không có khả năng.

Vừa trở về đã bảo Liên Sinh đi tìm Tô Anh Cừ trước, nói hắn lát nữa tới, bây giờ đang phải thay y phục, y phục không chỉnh tề gặp trưởng bối là bất kính.