Chương 125: Tổn thương đầu gối đó
Phía bắc còn có Bắc Tề nhìn chằm chằm, giang sơn Đại Nguyên này, sợ là đang lung lay sắp đổ.
Tô Nam Thừa vốn cho rằng, sao cũng còn phải hơn mười năm, bây giờ nhìn lại đúng là khó mà nói được.
Dù sao Tùy Dương đế từ khi đăng cơ đến khi mất đi hoàng vị là bao nhiêu năm?
Tô Nam Thừa nghĩ đi nghĩ lại, người rốt cục cũng ngủ thiếp đi.
Tới ba ngày trước khi hồi kinh, Tô Nam Thừa nhận được thư của Hầu phủ.
Thư là do Tô Anh Cừ viết, hỏi thăm vài câu, phía sau chính là lờ mờ chỉ điểm.
Đại khái là nói hắn nên suy nghĩ cho tốt, lúc hồi kinh làm sao để gặp bệ hạ.
Gặp bệ hạ nói cái gì.
Một là không nên đắc tội người. Hai là bệ hạ nghe sẽ không tức giận, dù sao chuyện Khổng Tước thần giáo này, bệ hạ không có khả năng không tức giận.
Ba chính là nói chuyện khiến cho thượng quan hài lòng, đừng chỉ cố lấy mình mà đắc tội người của Công bộ.
Cuối cùng chính là sự thật có thể nói thì nói, không thể nói thì đừng nói.
Tô Anh Cừ dùng một câu “Chớ khiến cho Thánh thượng không vui.”
Tô Nam Thừa xem hết liền đốt đi, nội tâm cũng chẳng có gợn sóng gì.
Đã quen rồi.
Toàn bộ Đại Nguyên cứ trên lừa dưới gạt như vậy thì tốt sao?
Không cần viết thư hồi âm, dù sao hắn cũng sắp hồi kinh rồi.
Thời gian hồi kinh định là hai mươi tám tháng tư. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, trước khi muốn xuất phát thì trời lại bắt đầu mưa.
Đám người đại khái đều là tâm chỉ muốn về, trời mưa cũng mặc kệ.
Vẫn lên đường.
Tô Nam Thừa ngồi trong xe ngựa, nghe âm thanh hạt mưa rơi đôm đốp ở trên nóc xe. Rất là gây buồn ngủ.
Liên Sinh nói: “Công tử hay là ngủ một chút?”
Tô Nam Thừa gật đầu, rồi dựa vào vách xe nhắm mắt lại.
Thân phận hắn vẫn chưa đủ, xe ngựa tất nhiên cũng nhỏ, chỉ có thể ngồi.
Phương diện này có quy định rất nghiêm ngặt, vượt quá kích thước vài phút sau đã có một đống vạch tội ngươi.
Liên Sinh ngồi ở trong xe với hắn thì càng chật chội, Trình Minh thì ngồi ở càng xe rồi.
Tô Nam Thừa cũng không ngủ được ngon, cứ mơ hồ nửa tỉnh nửa mê.
Thời tiết không tốt, giữa trưa thì không mưa nữa.
Chu Thị Lang bên đó cho người tới nói là gấp rút lên đường, nên ăn lương khô.
Trước đó đều đã chuẩn bị hết rồi.
Không phải vậy thì nếu bọn hộ xuống xe, đêm sẽ không còn đuổi kịp tốc độ.
Hộ tống bọn họ hồi kinh là quan binh Lương Thành, nhưng bây giờ Tây Bắc tạo phản, Giang Nam Khổng Tước thần giáo náo loạn, mọi người trên đường đều không yên lòng.
Có thể về sớm một chút là tốt nhất, cho nên không ai ngại chịu đựng lúc này.
Giang Nam mưa dầm không ngừng rơi, ăn chút lương khô ở trong xe. Sau khi gọi Trình Minh và Liên Sinh ăn xong thì lại buồn ngủ.
Lần này, con chưa ngủ được một lúc đã nghe thấy tiếng gào ở bên ngoài.
Tô Nam Thừa giật mình, ngồi thẳng người vén rèm lên, liền thấy bên ngoài quan binh đã vây quanh xe ngựa, xe ngựa cũng đã dừng lại.
Tiểu tướng cầm đầu quan binh gầm thét: “Người nào? Các ông đây có mang theo cung tiến đấy, không sợ chết thì cứ tiến lên đây.”
Tô Nam Thừa nhìn xuyên qua màn mưa, thấy nơi này là quan đạo. Một bên là vách núi, một bên là dốc thoải, trên dốc thoải đều là cây cối.
Chỉ thấy giữa cây cối có hai ba mươi người đều che mặt, mang theo trường đao.
Chỉ có điều, quan binh hộ tống bọn họ là một trăm người, thực ra cũng không sợ.
Đám người kia đại khái cũng không ngờ tới lai có nhiều người hộ tống như vậy, lúc này mới do dự không tiến tới.
Bọn quan binh cũng không vội vã xuống dưới, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ đoàn Chu Thị Lang.
Cũng sợ đây là kế điều binh.
Tướng quân cầm đầu đến hỏi ý của Chu Thị Lang, Chu Thị Lang chỉ nói: "Đi nhanh lên đi, nếu chậm trễ, ban đêm càng nguy hiểm.”
Người kia lên tiến, an bài tốt một trăm người kia, trước sau hô ứng, hộ tống đội xe tiến lên phía trước.
Liên Sinh bị dọa đến mặt trắng xanh: "Công tử bọn họ không tấn công sao?”
“Bây giờ sẽ không?”
“Vậy... Sau đó thì sao?”
“Sau đó hẳn cũng không đến nỗi. Ra khỏi nơi này bọn họ hẳn là sẽ yếu đi.” Tô Nam Thừa thở dài, mấy quan binh ở kinh thành bọn hắn thực sự là miếng thịt mà cái gọi là thần giáo kia để mắt tới.
Đại khái có thể giết mấy quan lớn, thanh danh của bọn họ sẽ càng vang dội?
Dù sao đám người này thực sự là chết không buông tay.
Mưa rơi không ngừng, xe ngựa đi nhanh hơn chút, xốc nảy khiến cho Tô Nam Thừa không cách nào ngủ nổi.
Cho nên vẫn luôn vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Cũng may đoàn người kia không bám theo, sợ là bọn họ tập kết thêm người rồi lại kéo đến.
Cứ căng thẳng như vậy đến trưa hôm sau xe ngựa cuối cùng cũng tới nơi nghỉ chân. Mọi người trong đêm không dám thay y phục, đều có thứ phòng thân.
Cẩn thận qua một đêm, không xảy ra chuyện gì, chắc hẳn đám người kia đã rút lui.
Ngày hôm sau cũng không dám buông lỏng, xe ngựa vẫn chạy rất nhanh như cũ.
Liên tiếp ba ngày rốt cục cũng ra khỏi địa giới Giang Nam, đám người đã yên tâm hơn nhiều.
Như thế tiếp qua bốn ngày, đến gần bên ngoài kinh thành.
Một trăm quan binh này không thể vào thành, chỉ có tướng quân của bọn họ có thể vào.
Hắn ta cũng chỉ là một quan viên lục phẩm.
Lúc về tới kinh thành đã là xế chiều.