Tô Nam Thừa mờ mịt: "Bệ hạ... có chuyện gì muốn vi thần nói sao?”
Lời nói của hắn chứa sự bất an, cũng rất phù hợp với tuổi của hắn.
Long đế gật đầu: "Người của Thái tử nói là ngươi mưu sát Diêu Thực Tân. Ngươi có gì để nói không?”
Nghe xong lời này, Tô Nam Thừa liền buông lỏng nửa trái tim.
Lời này của Hoàng đế, rõ ràng là có chút phiền với Thái tử.
“Bệ hạ, vi thần chỉ là tập trung học một ít quyền cước cường thân kiện thể chỗ sư phó thôi, sao lại thế... Diêu đại nhân không phải là tự vẫn sao?” Nói một nửa, hắn khiếp sợ nhìn về phía Thái tử: "Năm ngoái không phải điện hạ nói là, Diêu đại nhân tự vẫn bỏ mình sao?”
Thái tử đang muốn nói chuyện, Long đế liền híp mắt: "Ngươi đừng nói chuyện.”
“Tiểu Tô đại nhân, Diêu đại nhân là bị người cắt yết hầu mà chết. Tự vẫn sao có thể có vết cắt sâu như vậy.” Tào Đắc Lộc nói.
Tô Nam Thừa mờ mịt: "Nhưng mà... vi thần không biết dùng đao kiếm.”
“Còn có, Diêu đại nhân cũng không chết ở kinh thành, vi thần sao có thể xuống tay với hắn? Còn nữa, vi thần nhớ lúc người người áp giải Diêu đại nhân cũng không ít. Vi thần nào có bản lĩnh kia? Xin bệ hạ minh xét.”
Tra xét thì tốt, quỹ tích sinh hoạt của Tô Nam Thừa chỉ đơn giản như vậy.
Hắn có võ hay không, Tam Hoàng tử biết.
“Phụ hoàng, Nam Thừa quả thực không biết võ nghệ gì. Nhi thần nhớ kỹ khi hắn còn bé người rất yếu.”
Thị vệ vẫn luôn không mở miệng lúc này quỳ xuống: "Bệ hạ, Tưởng Nam võ nghệ siêu quần, vi thần tận mắt thấy ngày đó Tưởng Nam và tiểu Tô đại nhân đi ra khỏi thành.”
Tô Nam Thừa nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Vị đại ca này, ngươi là vị nào? Sao lại muốn vu oan cho ta.”
Thị vệ không nhìn hắn, chỉ cúi đầu.
“Tô khanh, ngươi nói thế nào?” Long đế hỏi.
“Bẩm bệ hạ, vi thần oan uổng, vi thần không biết ngày đó là ngày nào. Muốn nói là mấy ngày Diêu đại nhân qua đời, vi thần chưa từng ra khỏi thành. Bây giờ sau khi biết Tưởng Nam là tội thần, lại là mật thám. Người dạng này, bi thần sao lại kết giao?”
“Tuy nói vi thần chỉ là thứ tử, nhưng từ năm ngoái quan lộ thuận lời. Lại là công tử của Hầu phủ, về tình về lý cũng không nên kết giao với người như vậy.”
Tô Nam Thừa nghiêng đầu nhìn Thái tử: "Thái tử điện hạ, từ lúc vi thần bắt đầu đi theo ngài, vẫn luôn cẩn trọng, có chỗ nào làm không tốt không? Tưởng Nam là nghịch tặc, vi thần thực sự không dám dính líu gì đến hắn.”
Không chờ Thái tử nói chuyện, Tô Nam Thừa lại nói với Hoàng đế: "Xin bệ hạ hãy tra rõ. Hôm nay vi thần chịu oan, hẳn là có người rắp tâm làm hại. Tô gia gần đây liên tục bị mưu hại, chỉ sợ là có người sau lưng nhắm vào Tô gia.”
Tam Hoàng tử nhíu mày: "Phụ hoàng, chuyện này quả thực có chút kỳ quặc.”
“Kiều Lâm, ngươi thấy có đúng không? Đây không phải là việc nhỏ, hẳn là ngươi hoa mắt?” Thái tử hỏi thị vệ kia.
“Vi thần tuyệt đối không nhìn lầm, nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo.” Kiều Lâm quỳ xuống.
Long đế trầm mặc một hồi.
Tô Nam Thừa cũng không nói thêm gì nữa, chỉ quỳ chờ.
Sau một hồi, đột nhiên Tam Hoàng tử nói: "Nếu như ngày đó ngươi nhìn thấy hai bọn họ. Vậy có báo cáo việc này với Thái tử điện hạ không?”
Thái tử nắm chặt tay lại.
Kiều Lâm cũng hơi sửng sốt: "Vi thần không có, ngày đó là ngày nghỉ... Vi thần chỉ nghĩ hẳn là bọn họ làm chuyện khác cho nên không dám kinh động đến Thái tử điện hạ.”
“Ta với ngươi ngày xưa không thù không oán, ngày đó ngươi không dám kinh động Thái tử điện hạ, hôm nay thì dám? Chuyện của Tưởng Nam đã lâu như vậy, vì sao hôm nay ngươi mới nói là thấy ta đi cùng hắn? Sao không nói cái này từ trước?” Tô Nam Thừa tức giận nói với Kiều Lâm.
Lời này cũng có hố.
Nếu như Kiều Lâm dám nói lúc trước hắn ta đã nói cho Thái tử rồi, vậy vì sao Thái tử lại giấu diếm? Thái tử vì sao mà giấu diếm cho Tô Nam Thừa?
Nếu như hôm nay Kiều Lâm mới nói cho Thái tử, vậy vì sao trước đó lại giấu diếm? Hay là nói, đây là giả, còn có dụng ý khác?
Kiều Lâm đại khái cũng đã có chuẩn bị cho cái này, thế là vội nói: "Tuy Tưởng Nam là mật thám, nhưng trước đó cũng là thị vệ Đông cung, ngày đó chỉ cảm thấy các ngươi đi chung thì cũng bình thường. Sau khi Tưởng Nam xảy ra chuyện, hạ quan cũng sợ rước họa vào thân cho nên không dám nhiều lời. Bây giờ mới...”
“Nói bậy nói bạ! Đông cung có ai không biết Tưởng Nam chính là ám vệ? Xưa nay hắn ít hành tẩu ở Đông cung. Nếu như trước đó ngươi đã thấy ta và Tưởng Nam đi chung, xem như trước đây không nói, sau khi Tưởng Nam xảy ra chuyện hẳn là ngươi phải nói trước tiên. Sao hôm nay mới nói, Kiều Lâm, ngươi có mưu đồ gì?”
“Nam Thừa, việc này chưa kết luận, ngươi quá kích động rồi. Đi theo cô bao nhiêu lâu, cô lại không nhìn ra được Nam Thừa ngươi tính tình không vừa.” Thái tử bỗng nói.
“Thái tử điện hạ thứ tội, việc liên quan đến sinh tử cả Tô gia, vi thần không dám mặc kệ.” Tô Nam Thừa lại nhìn Hoàng đế: "Bệ hạ, mong bệ hạ minh giám. Việc này không nhỏ, cũng không phải là chuyện của chỉ mình vi thần. Kiều Lâm ấn định vi thần và mật thám có quan hệ, đây là muốn kéo cả Tô gia xuống nước. Tổ phụ gia phụ đều là quan viên trong triều, đều giữ chức vị quan trọng. Oan chết một mình Tô Nam Thừa không tính là gì, nhưng nếu như kéo cả triều thần xuống nước, ai biết còn có thể liên lụy đến bao nhiêu người?”
“Bây giờ trong triều không ít đại sự, lúc này Kiều Lâm lại lôi chuyện này ra nói, có lẽ có tội danh vu oan cho vi thần, chỗ nào là đến vì vi thần? Tưởng Nam không bị bắt lại, e là Cẩm Châu vẫn còn mật thám ở đây. Bệ hạ minh xét, vi thần bằng lòng phối hợp.”