Chương 120: Tự giải thoát
Mấy gã sai vặt đều đứng ở cửa phụ giúp đẩy gia cụ.
Tô Nam Thừa nhìn thoáng qua cửa sổ đằng sau, bên dưới cũng có người.
Tuy nhiên đối phương không có thang nên sẽ không leo lên được.
Mà bọn họ cũng chẳng xuống đươc.
“Chúng là ai vậy?” Một quan viên hỏi.
“Mới nghe lần đầu.”
“Nếu ta nhớ không lầm, nhóm người này hẳn được gọi là Khổng Tước Thần Giáo.” Chu Thị Lang ngồi xuống nói.
Mọi người vừa định hỏi lại, cửa ra vào lập tức vang lên tiếng động kịch liệt.
Cửa bị đập lung lay một chút.
May thay khách điếm này không chỉ lớn mà kiến trúc cũng thật kiên cố.
Một cước này hiển nhiên không đá văng được.
Nhưng không chịu nổi mỗi lần bọn chúng liều mạng đập.
Mấy gã sai vặt dùng toàn lực đẩy, thế nhưng bên ngoài ngày càng nhiều người.
Tô Nam Thừa và một vài quan viên trẻ tuổi cũng cùng nhau xông tới giúp chặn cửa.
“Bên ngoài kia, nếu không muốn chết thì ta khuyên các ngươi nên sớm chạy đi. Lát nữa sẽ có quan binh tới, các ngươi có bao nhiêu mà đòi chống lại quan binh chứ?” Tô Nam Thừa nói.
“Phi! Cẩu quan! Có phải đồng quy vu tận với các ngươi chúng ta cũng không sợ.” Có người cả giận nói.
“Được lắm, đúng là anh hùng. Chỉ là đến lúc sắp chết ta vẫn không biết chư vị là ai. Gặp Diêm La cũng không biết nên đáp lời như thế nào. Mong chư vị hãy nói rõ.” Tô Nam Thừa nói tiếp.
Bên ngoài cửa sửng sốt một chút, lại một người nữa nói: “Chúng ta là giáo chúng của Khổng Tước Thần Giáo! Cung phụng Khổng Tước Thần Mẫu. Thần Mẫu nhân từ, tới cứu chúng ta, những chúng sinh lao khổ. Một đám cẩu quan các ngươi, quan lại bao che cho nhau, tham ô hưởng lợi thịt cá, đồ vật của dân chúng, chết không đáng tiếc.”
Trong suốt lúc nói chuyện, tiếng phá cửa bên ngoài tạm thời dừng lại.
Tô Nam Thừa vắt óc: “Đúng là có quan viên tham ô, nhưng chúng ta chỉ là quan viên Công bộ thôi, chư vị nên hiểu rõ, trong lục bộ tại kinh thành, Công bộ chính là bộ không được coi trọng nhất. Lần này tới đây là vì tuần tra Khúc Lăng giang, chuẩn bị cho mùa lũ.”
“Hôm nay các ngươi giết chúng ta, khi mùa lũ đến, đê đập xảy ra vấn đề, không biết sẽ chết đuối biết bao nhiêu người, ruộng đồng ngập úng. Nếu Khổng Tước Thần Mẫu của các ngươi là người từ bi, hẳn sẽ không để bá tánh chịu khổ, sao lại có thể để người dân chịu nạn ngập lụt?”
Bên ngoài chợt trầm lặng.
Sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Đừng nói nhảm với bọn họ nữa, tìm đồ phá cửa đi.”
Có tiếng bước chân rời đi.
Tô Nam Thừa quay đầu nhìn Chu Thị Lang.
Chu Thị Lang mồ hôi đầy đầu, nhỏ giọng nói: “Kiên trì thêm một lúc nữa đi. Chắc chắn sẽ có người tới.”
Tô Nam Thừa biết dù có nói gì thêm cũng vô dụng.
Đáng tiếc quan binh đều ở dưới lầu, vũ khí cũng ở bên kia. Trên người bọn họ không có thứ vũ khí nào cả.
Ngược lại Tô Nam Thừa có một chiếc dao găm, nhưng đó là vũ khí cận chiến, tuy rằng hiện giờ mỗi sáng hắn đều đi theo sư phó học quyền cước, nhưng nếu nói đến chiến đấu giáp lá cà, hắn chỉ là phế vật thôi.
Tô Nam Thừa kiểm tra căn phòng vài lượt rồi nói: “Không thể chờ chết được, cho dù có người tới tiếp ứng, nhưng cũng không thể chắc chắn. Chúng ta phải làm ra chút động tĩnh thôi.”
Dứt lời cũng không giải thích, kéo đệm chăn trên giường tới, rút dao găm. Buộc ngẫu nhiên thành quả cầu, rồi lại bưng đèn dầu tới.
Đổ hết dầu bên trong lên trên.
“Trong số các ngươi, ai có lực tay khỏe?” Tô Nam Thừa hỏi mấy gã sai vặt kia.
Có một tên nhìn dáng vẻ cường tráng: “Đại nhân, tiểu nhân biết võ.”
Không nhìn ra đấy, vậy mà còn có người biết võ.
Chỉ có điều một người đối đầu một đám cầm đại đao hiển nhiên là không sáng suốt, nhưng lúc này hắn phải dùng.
Tô Nam Thừa gật đầu nói với gã: “Ngươi nhìn cho kỹ, xem có thể ném từ cửa sổ đến lều gia súc không?”
Gã sai vặt kia nhìn thoáng qua, gật đầu: “Không thành vấn đề, đại nhân muốn châm lửa sao? Liệu một cái có đủ không?”
“Cứ ném một cái trước đã, chúng ta không đủ dầu thắp.” Tô Nam Thừa tỏ vẻ hài lòng với sự nhạy bén của gã.
Gã sai vặt đón lấy quả cầu, Tô Nam Thừa châm lửa.
Ngọn lửa lập tức bùng lên.
Gã sai vặt kêu một tiếng dô, rồi ném quả cầu ra ngoài cửa sổ.
Bọn họ đang ở lầu hai, lều gia súc ở hậu viện tuy không gần nhưng cũng không xa mấy.
Trên đỉnh lều phủ đầy cỏ khô, tuy ẩm ướt, nhưng nếu ném một quả cầu dính đầy dầu đang cháy thì chỉ vài phút là cháy ngay.
Vì an toàn, đám người Tô Nam Thừa lấy toàn bộ dầu trong đèn tạo thành quả thứ hai và ném đi.
Chỉ chốc lát lửa lớn đã bùng cháy.
Mà đám người bên ngoài cửa cũng tìm được đồ phá cửa.
Cũng may có không ít đồ chặn cửa. Bên trong còn có mười mấy người, lúc này không ai rảnh lo đại nhân tiểu nhân gì đó, cùng nhau hỗ trợ.
Ngọn lửa ở lều gia súc hậu viện càng lúc càng lớn, đỉnh lều đã bị thiêu rụi.
La, ngựa bên dưới đều kinh ngạc, giãy giụa thoát khỏi dây thừng, chạy tán loạn.
Theo đỉnh lều, mấy căn lều gia súc gần đó và nhà chứa cỏ khô đều bốc cháy.
Lửa nóng đến mức bọn họ đứng ở trên lầu cũng cảm nhận được.
Người phá cửa bên ngoài cũng chú ý tới ngọn lửa này.
Dù đã cách một lớp mặt nạ, nhưng vẫn có thể thấy rõ một thân lạnh lẽo tỏa ra từ nam nhân dẫn đầu.
“Đại nhân, phải nhanh lên, không thi quan binh sẽ đến mất.” Có người nói.
Người nọ gật đầu: “Thử lại lần nữa xem, nếu thật sự không được thì phóng hỏa. Chẳng phải bọn họ thích phóng hỏa sao?”
Người kia gật đầu.
Khăng khăng đòi đập cửa, là bởi vì muốn bắt sống ư. Quan viên triều đình à, bắt được thì vẻ vang cỡ nào?
Hiện giờ nếu không bắt được, thì không bằng phóng hỏa đốt người luôn đi.
Bên trong cũng nghe thấy lời này.
Hiện giờ trong phòng sợ nhất là lửa, nếu thật sự phóng hỏa, vậy mọi người chết là cái chắc.