Chương 121: Tự giải thoát(2)

Chương 121: Tự giải thoát(2)

Tô Nam Thừa đau cả đầu, tại sao chỉ đi công tác thôi mà cũng gặp chuyện thế này vậy?

Đây là vận khí gì thế?

Mọi người bị dọa không còn tí sức nào, Chu Thị Lang hét lớn một tiếng: “Đừng hoảng!”

Ông ta rống xong cũng không biết nên làm thế nào, nhìn về phía Tô Nam Thừa.

Tô Nam Thừa nhìn cửa, trong đầu liên tục suy nghĩ.

Bên ngoài đã bắt đầu đốt lửa.

Qua khung cửa sổ, hắn đã thấy cây đuốc.

Tô Nam Thừa nhấp môi: “Chuyển cái này đi.” Hắn chỉ vào cái bàn lớn.

Sau đó ra hiệu, đập tường.

Chu Thị Lang gật đầu, hiện giờ ông ta không rảnh cân nhắc xem làm thế có đúng hay không nữa.

Hắn chính là yêu tinh cứu mạng.

Lúc này ngồi không mới chết.

Mười mấy nam nhân thành niên cùng nhau nâng bàn lên, tuyệt vọng lao vào vách tường bên trái.

Tuy cứ đập vào tường như vậy không đáng tin lắm, nhưng cũng không thể chờ chết.

May là sau khi cửa cháy, không còn ai phá cửa nữa.

Người bên ngoài cho rằng động tĩnh bên trong là do bọn họ đi loạn mà thôi.

Trời vừa chập tối, ánh lửa nhoáng lên, không thấy rõ lắm.

Mọi người liều mình đập phá mọi nơi, bức tường kia rầm một tiếng, sụp một mảng lớn.

Mọi người vui mừng khôn xiết, không quan tâm tới thứ gì khác, đỡ nhau chui qua.

Người phóng hỏa đã đi rồi, chắc là sợ quan binh tới.

Mấy người Tô Nam Thừa dựa vào cửa, tạm thời không dám ra ngoài.

Tuy cách vách đã bị thiêu cháy, sắp lan sang bên này, nhưng nhỡ đối phương quay lại, vậy tất cả sẽ chết hết.

Ngọn lửa cách vách càng lúc càng lớn.

Cửa sổ phát ra tiếng gỗ cháy lách tách. Thỉnh thoảng còn có tiếng gỗ ẩm bị thiêu đốt.

Khói đặc lan tới, mọi người không nhịn được bắt đầu ho.

Mọi người không đợi được nữa, vội vàng mở cửa.

Cửa bên và cửa sổ của gian phòng này bắt đầu cháy rồi.

Vừa ra khỏi cửa thì thấy ba tên quan binh bước tới: “Đại nhân không sao chứ?”

Đây là người của Bộ binh doanh ban nãy trốn được nên không bị giết.

Chu Thị Lang xua tay: “Đám kia người đi rồi sao?”

Ba người nói đi rồi.

Đoàn người đỡ nhau xuống lầu, Tô Nam Thừa vừa đi vừa đỡ một người không di chuyển được.

Lưu đại nhân trẹo chân rồi.

Mỗi lần chân phải chạm đất, ông ta đau đớn khôn cùng.

“Lửa bắt đầu lớn hơn rồi, chúng ta không thể ở lại thêm nữa.” Một quan binh nói.

“Chờ một lúc nữa đi, nhỡ đâu đám người kia đang chờ chúng ta bên ngoài thì sao?” Tô Nam Thừa ho khan một tiếng: “Bên ngoài quá tối, chỉ cần chúng ta ra khỏi nơi này sẽ lập tức trở thành bia ngắm. Trước tiên cứ ra tiền viện đi.” May khách điếm này có tiền và hậu viện, nếu không có tiền viện thì sẽ xui xẻo lắm.

“Đúng vậy, nghe theo Nam Thừa đi. Khoan hãy ra ngoài, chúng ta cứ đứng ở cửa lớn đã. Lúc nào cũng có thể ra ngoài.” Chu Thị Lang cũng ho khan.

Mọi người đứng ở cửa, Lưu đại nhân không đứng được thì cho ông ta một chiếc ghế ngồi. Thi thể chưởng quầy, tiểu nhị của khách điếm, và bảy quan binh đã chết nằm rải rác khắp nơi. Chân chạy vặt, người cho gia súc ăn, tất cả đều chết hết.

“Những thi thể này cũng phải được khiêng ra ngoài, chuyện đêm nay chắc hẳn có liên quan tới ai đó.” Chu Thị Lang nói.

Ba quan binh gật đầu, bọn họ cùng nhau nhặt xác các huynh đệ rời kinh thành cùng với họ. Kéo thi thể ra cửa, mọi người im lặng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tất cả đợi một lúc, đám cháy càng lúc càng lớn. Toàn bộ mặt tiền lầu hai đã bị thiêu cháy.

Thỉnh thoảng có đốm lửa rơi xuống, dần dần lan đến lầu một. Mọi người đều ở trong sân, tuy hít thở khó khăn nhưng cũng chưa đến mức ngạt thở. Nhưng cảm giác ngọn lửa lăm le đến chỗ mình vẫn rất khó chịu.

Để quan sát, bọn họ mở toang cửa lầu một ra, đứng giữa đêm khuya nhìn ngọn lửa ngày càng lớn.

Hậu viện còn hơn thế, đại khái đều đã cháy rồi.

Đúng là lúc này, rốt cuộc họ nghe tiếng có người tới ở bên ngoài.

Vừa đến cửa đã nghe giọng quan binh.

Dẫn đầu là Mậu Huyện Tri Huyện Chu Thế Giang.

Gã ta sốt sắng nói: “Mau cứu người, mau cứu người, đội cứu hoả đâu?”

Thấy là người bên mình, Chu Thị Lang cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ huy ba người mở cửa.

Hắn lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy cơn đau ở xương sườn và lồng ngực. Vốn dĩ vết thương lần trước vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ là không cử động thì không đau thôi.

Tối qua lăn lộn như vậy, đập tường bê bàn, hắn dùng sức quá mạnh.

Cả tay cũng thế, lớp da giấy ở lòng bàn tay đã bong tróc hết.

Lúc đó khẩn trương nên không cảm thấy gì, nhưng giờ lại đau đớn tột cùng.

Liên Sinh lo lắng rửa tay cho hắn: “Tuy chỉ xước một lớp da thôi, nhưng miệng vết thương lớn quá, ngài nên bôi chút thuốc.”

Tô Nam Thừa gật đầu: “Bôi đi, lát nữa sẽ có người tới thăm đó.”

Tô Nam Thừa nhìn vẻ mặt xám xịt của Liên Sinh thì cười rộ lên: “Đi rửa mặt đi.”

Liên Sinh gật đầu: “Ngài cũng vậy.”

Tô Nam Thừa lại cười.

Nhóm thượng quan đến từ kinh thành này có khi còn chẳng bằng tên ăn mày.

Vị Chu Tri Huyện kia rất hiểu chuyện, trước khi dâng đồ ăn sáng đã đưa y phục mới cho mọi người.

Đều là trang phục mua ở cửa hàng may, tất cả đều làm từ chất liệu tốt nhất.

Mọi người đều thay quần áo, trông không đến mức quá chật vật.

Đương nhiên, thật ra chức quan của bọn họ không giống nhau, thân phận không giống nhau, mặc xiêm y giống nhau đúng là chẳng ra làm sao.

Bữa sáng được bày phía sau huyện nha, lăn lộn suốt nửa đêm, tất cả mọi người đều đói bụng.

Rửa mặt xong là biết ngay ai bị thương.

Ngoại trừ bên chân sưng phù như bánh bao của Lưu đại nhân thì còn vài người bị thương khác nữa.