Chương 119: Gặp nạn
Trình Minh bụp một tiếng quỳ xuống: “Tiểu nhân khấu tạ đại ân chủ tử.”
“Được rồi, mau đi đi, nhớ mang một ít xiêm y để thay. Cầm theo hai mươi lượng nữa.” Tô Nam Thừa khoát tay.
“Tiểu nhân không dùng nhiều đến vậy……”
“Không dùng cũng không sao, đến lúc đó mang về là được. Mua hai cỗ quan tài cho cha mẹ ngươi, hảo sinh hợp táng.” Tô Nam Thừa vẫy tay.
“Vâng.” Trình Minh lại dập đầu: “Đa tạ công tử.”
Trình Minh khăng khăng thu xếp xong các thứ mới chịu rời đi.
Hắn ta đi rồi, Liên Sinh mới nói: “Công tử mệt không? Hay là ngài nghỉ ngơi đi? Một lúc nữa mới đến bữa tối.”
“Sau khi hồi kinh, ta cũng sẽ phái người đi tìm cha mẹ ngươi.” Tô Nam Thừa đi đến, nằm xuống nói.
“Tiểu nhân không nhớ rõ cha mẹ mình thế nào, chỉ nhớ là không thấy họ trên đường. Không tìm thấy đâu cả. Tiểu nhân cũng không nghĩ gì nhiều.” Liên Sinh cười ngây ngô: “Trình Minh là người thông minh, thay ngài làm được rất nhiều chuyện bên ngoài. Bổn phận của tiểu nhân là hậu hạ tốt công tử là được.”
Tô Nam Thừa cười: “Được rồi, tâm tư của ngươi công tử nhớ rõ. Ngươi cũng đi nghỉ đi.”
Liên Sinh đáp vâng, hầu hạ Tô Nam Thừa nằm xong, cũng ngồi trên xích đu ngay cửa nghỉ ngơi.
Hắn ta cũng rất mệt mỏi.
Tô Nam Thừa nhắm mắt nghĩ, rồi tính xem hắn cho Trình Minh dùng bao nhiêu tiền, thì hắn sẽ cho Liên Sinh bấy nhiêu.
Vẫn nên đối xử công bằng với cả hai, chỉ không chú ý vài chỗ tiểu tiết thôi cũng rất dễ lật xe.
Đêm đó họ ăn ở khách điếm.
Trên bàn ăn lớn dưới lầu một, Tô Nam Thừa nhìn heo sữa quay, vịt om, cá sông nướng, và cá diếc trắng ở kinh thành có tiền cũng khó cầu, còn có loại rượu Túy Giang Triều nổi danh của Giang Nam, một bàn hơn ba mươi món ăn.
Trong lòng còn có thể không cân nhắc sao?
Quan viên địa phương không tới, nhưng tâm ý hẳn đã thể hiện được rồi nhỉ?
Làm thế nào khách điếm lại có chiếc bàn lớn cỡ này chứ?
Tô Nam Thừa giả vở không biết, mỹ thực ngay trước mặt, ăn đã nói sau.
Ăn xong, mọi người đều hơi say.
Chu đại nhân dặn dò: “Sáng sớm mai xuất phát, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt chuẩn bị đi. Giờ Dần sáng mai chúng ta giờ tập hợp ăn một bữa, giờ Mão thì xuất phát.”
Mọi người đều đồng ý, từng người trở về ngủ.
Trong phòng có chút ẩm ướt, lúc nằm xuống Tô Nam Thừa thấy hơi dính nhớp.
Hắn chẳng thể làm gì ngoài nhíu mày, nằm tạm, nhưng ngủ không ngon mấy.
Nửa tỉnh nửa mơ, hình như Tô Nam Thừa mơ thấy mình đang ở trong phủ, không biết do trời mưa hay gì đó, hắn thấy có chút ầm ĩ.
Hắn nhíu mày nói: “Yên lặng đi.”
Vừa nói xong, người cũng tỉnh.
Khoảnh khắc mở mắt ra hắn chợt nhớ hắn đang ở Mao Huyện.
Bên tai truyền đến tiếng cạch cạch cạch, như là thứ gì gõ vào mặt gỗ.
Vốn dĩ tiếng động này rất nhỏ, nhưng ban đêm quá đỗi yên tĩnh.
Ngay cả tiếng ếch kêu cũng không có, liền khiến tiếng gõ phá lệ rõ ràng.
Tô Nam Thừa nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe, thì nghe thấy tiếng cửa gỗ mở ra. Do căn phòng này ẩm ướt nên dù là cửa gỗ mới thay thì khi mở không tránh khỏi vẫn có tiếng động.
Tô Nam Thừa nghi ngờ ngồi dậy, liền nghe thấy tiếng bước chân.
“Liên Sinh!”
Liên Sinh bị đánh thức, còn đang mơ màng, hả một tiếng đứng lên.
“Công tử, làm sao thế?”
“Mặc quần áo.” Tô Nam Thừa nói, nhanh chóng túm xiêm y vắt trên ghế bên cạnh mặc vào.
“Ngài đừng nóng vội, tiểu nhân thắp đèn.”
“Đừng thắp đèn, mau mặc xiêm y vào đi. Có người tới.” Bọn họ cũng dẫn theo một đội hộ vệ, nhưng chỉ có mười người được điều đến từ Bộ binh doanh thôi.
Cho nên nếu có chuyện gì xảy ra, e là không chống đỡ được.
Liên Sinh cả kinh vội vàng mặc xiêm y cho mình rồi lao tới giúp Tô Nam Thừa.
Tối lửa tắt đèn, tốt xấu gì cũng mặc xong rồi.
Dưới lầu truyền đến thanh âm ồn ào.
Khi ánh đèn sáng lên, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến.
Nghe tiếng, mười quan binh dưới lầu cầm vũ khí lao ra.
Các nơi trên lầu cũng có tiếng lục tục đi lên.
Tô Nam Thừa vẫn không thắp đèn, hắn đứng ở cửa nghe.
Bên dưới lầu chắc chắn có không ít người, nghe bước chân cũng khoảng mấy chục người.
Trong không khí mơ hồ có mùi máu, sợ là có người đã đổ máu.
Rất nhanh đã có người gõ cửa, là người của mình.
Tô Nam Thừa mở cửa rồi chạy thẳng đến phòng Chu Thị Lang.
Đám người dưới lầu mặc trang phục màu đỏ đồng nhất, trên mặt đeo mặt nạn không biết làm từ da động vật nào.
Tên cầm đầu cắm một chiếc lông đuôi khổng tước vào búi tóc: “Tới đi, giết chết đám cẩu quan này! Bọn họ đều đáng chết! Giết bọn họ, Khổng Tước Thần Mẫu chắc chắn sẽ biết rõ lòng thành tâm của mọi người.”
Tô Nam Thừa nhíu mày, gì thế này?
Chu Thị Lang cũng coi như bình tĩnh: “Chư vị đừng hoảng, sẽ có người tới tiếp ứng.”
Trời tối nên nhìn không rõ lắm, nhưng có thể lờ mờ thấy khoảng ba mươi người.
Quan binh dưới lầu không phải đối thủ của chúng, hiện giờ đã trốn, hay nằm xuống, sống chết chẳng ai hay.
Còn có mấy tiểu lại của Công bộ đi theo cũng ngã xuống đất.
Chưởng quầy khách điếm và tiểu nhị nằm giữa vũng máu.
Không có quan binh ngăn cản, nhóm người kia gào thét xông lên lầu.
Đáng tiếc nhóm người này đều là quan văn, không có võ tướng.Vì thế kế hoạch hiện tại chỉ có thể lui vào nhà, dùng tủ và bàn chặn cửa.
Tô Nam Thừa đứng trước cửa: “Chu đại nhân cẩn thận, hạ quan che chắn cho ngài.”
Không biết có che chắn được không, nhưng nói trước không mất gì cả.
“Cẩn thận chút, đừng hoảng, nhiều lắm là mười lăm phút nữa sẽ có người tới tiếp ứng.” Chu Thị Lang nói.
Tô Nam Thừa quay đầu liếc mắt nhìn Chu Thị Lang một cái sau đó nói: “Vậy thì tốt.”