Chương 118: Tuần tra(2)
Buổi chiều, Tô Nam Thừa vừa ăn xong cơm trưa đã thấy cấp trên Viên Ngoại lang Triệu đại nhân.
“Đại nhân.”
“Ồ, Nam Thừa à, ăn chưa? Công bộ chúng ta cơm nước không tốt bằng mấy chỗ kia, nhưng cũng vẫn ổn.” Triệu Hữu Trinh cười ha hả nói.
“Đa tạ đại nhân quan tâm, chúng ta ở chỗ này ăn uống cũng không tệ, có món mặn có món chay, hôm nay còn có cả canh đấy.” Tô Nam Thừa nói.
“Vậy thì tốt vậy thì tốt rồi, các ngươi trẻ tuổi chính là muốn ăn nhiều.”
Tô Nam Thừa hàn huyên với ông ta vài câu sau đó hỏi:
“Không biết cấp trên chỉ định người xuống phía nam ra sao?”
“Sao vậy? Nam Thừa muốn đi sao? Nếu như ngươi muốn đi thì thêm vào một cái tên, chỉ có điều ra ngoài là phải chịu cực đó.”
Hóa ra, cũng không đến nỗi.
Nhưng hôm nay đây không phải là có Long Hành vệ sao, Thượng Thư đã nói trước đó, chuyện ra ngoài làm việc đừng nên phô trương.
Miễn cho Long Hành vệ lại lôi Công bộ ra làm bè trước tiên.
“Không sao, hạ quan không sợ cái này. Nếu có thể, hãy để hạ quan ra ngoài mở rộng hiểu biết.” Tô Nam Thừa nói.
“Được, vậy thì tăng thêm ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, mùng sáu xuất phát, vẫn còn ba ngày chuẩn bị đó.” Triệu Hữu Trinh cười vỗ bả vai hắn.
Tô Nam Thừa lên tiếng.
Buổi chiều lúc sắp đi, Lý Xuân Giác tới nói muốn đi theo cùng.
Tô Nam Thừa từ chối: “Ngươi đừng đi, tính toán thời gian, tẩu phu nhân hẳn cũng sắp lâm bồn rồi?”
“Còn chưa báo tin vui với đại nhân, tiện nội* đã sinh rồi. Sinh đêm hôm trước, là một nha đầu mập mạp.” Lý Xuân Giác cười vui vẻ.
*Vợ
Tuổi gần bốn mươi mới có hài tử, cho dù là một nha đầu hắn ta cũng rất cao hứng.
“Sao không nói? Lát nữa ta bảo Trình Minh đưa lễ vật tốt qua đó. Vậy thì ngươi lại càng không thể đi. Không phải ngươi nói là trong nhà không có trưởng bối sao? Tẩu phu nhân mới sinh, đang cần người chăm sóc. Ngươi ở lại đi, lần sau đi chỗ nào thì để ngươi đi. Yên tâm, bên cạnh ta có người.” Tô Nam Thừa nói.
“Thực sự... thực sự không biết làm sao cảm tạ ngài.”
Lý Xuân Giác là cảm kích thực sự, từ lúc điều đến Công bộ, thời gian tự do của hắn ta cũng nhiều.
Đãi ngộ cũng tốt, đi theo tiểu Tô đại nhân thật sự rất tốt.
Tô Nam Thừa cười tạm biệt hắn rồi đi.
Lý Xuân Giác rất tốt, nhưng không phải là người làm đại sự. Chỉ là người có thể sử dụng thôi.
Mọi người khách khí thì tốt.
Xử lý môt chút việc vặt là thích hợp, nếu như bảo hắn ta làm chuyện nguy hiểm, hắn ta tuyệt đối không thể.
Nhân tài mà, dùng được là được.
Dù sao Tô Nam Thừa thấy nhân phẩm tốt là sẽ thiên vị.
Trở lại trong phủ, hắn liền đi gặp Tô Anh Cừ, nói chuyện muốn đi tuần sát.
Tô Anh Cừ gật đầu: “Trước khi đi, tiến cung một chuyến mới tốt.”
“Phụ thân nói rất phải, ngày mai nhi tử liền tiến cung. Mặc khác muốn hỏi phụ thân một chút, chuyện danh sách có tiến triển gì không?” Bên trong danh sách kia cũng có Thành Khang hầu.
Chỉ đơn thuần là viết linh tinh một dãy, trên cơ bản là có tất cả các đại thần.
“Cái đó có thể có tiến triển gì chứ, bệ hạ cũng không có khả năng thật sự sai người điều tra.” Vậy còn có thể sống qua ngày được nữa sao.
Chỉ có thể lén lút điều tra từng người khả nghi.
Lần này ra cửa, Tô Nam Thừa đương nhiên vẫn dẫn theo Liên Sinh và Trình Minh.
Cũng không chuẩn bị gì nhiều, đến ngày là cứ thế xuất phát theo đoàn xe của Công bộ.
Dẫn đầu là Thị Lang Chu đại nhân, Tô Nam Thừa nghĩ nếu không phải năm nay có chút đặc thù, e là Thị Lang sẽ không đi.
Phía sau là hạ nhân được phân công quản lý thuỷ lợi.
Xuất phát từ kinh thành, xuôi một đường xuống phương Nam, càng đi càng nóng.
Công sức ròng rã suốt chín ngày, cuối cùng cũng đến nơi.
Mao Huyện thuộc Lương thành, đây là nơi đóng quân lần này.
Vì trước đó không thông báo cho quan viên địa phương nên không có người tới đón.
Nhưng chẳng qua là không thông báo ngoài mặt thôi.
Quan viên bản địa đã bí mật sắp xếp xong hết rồi.
Khách điếm lớn nhất Mao Huyện được bọn họ bao trọn.
Phòng của Tô Nam Thừa cũng đã được dọn sạch, hắn cưỡi ngựa mệt mỏi, liền ngồi uống trà.
Liên Sinh và Trình Minh sắp xếp xiêm y đệm chăn.
“Trình Minh, nơi này chỉ cách nhà ngươi một con sông thôi đó.” Liên Sinh nói thầm.
“Nơi đó không phải nhà ta.” Trình Minh nói.
“Hắc hắc, vậy dù sao ngươi cũng lớn lên ở đó mà, đứng bên này sông nhìn một chút. Đừng nhìn khách điếm kia nữa, nhìn cái khác đi.” Liên Sinh nói.
Trình Minh không tiếp chuyện.
Tô Nam Thừa nói: “Trình Minh à.”
“Vâng, công tử.” Trình Minh đi tới.
“Nếu đã tới đây rồi thì ngươi trở về một chuyến đi. Dời phần mộ mẹ đẻ của ngươi về chôn cùng cha ruột cũng tốt. Ta sẽ cho ngươi tiền.” Tô Nam Thừa nói.
Trình Minh sửng sốt: “Chuyện này…… chuyện này sao có thể được……”
“Nương ngươi dưới suối vàng nếu biết ngươi chịu khổ nhiều năm đến vậy, bà ấy cũng sẽ đồng ý thôi. Bà ấy tái giá là vì không thể dẫn theo ngươi sống tiếp được. Kết quả ngươi suýt chút nữa bị người ta đánh chết.” Tô Nam Thừa lắc đầu: “Huống chi, chưởng quầy khách điếm cũng là người tái hôn, nhân gia cũng có nguyên phối, trăm năm sau, nương ngươi cũng cần lễ hạ táng của thiếp thất mà. Quan tâm làm gì?”
Trình Minh nhấp môi, sao hắn ta lại không biết những thứ này chứ?
Chỉ là hắn ta đã bán khế ước thân thể rồi, nói cách khác, hắn ta đã bán tổ bán tông.
Cả đời làm nô bộc, nào dám nghĩ đến chuyện này?
“Cứ làm đi, việc này không khó. Ngươi cầm ấn tín của ta theo. Nếu hắn ta không thuận theo ngươi, ngươi cứ việc đi báo quan.” Tô Nam Thừa lấy ấn tín của mình ra: “Đừng trễ nải thời gian qua sông, đi nhanh về nhanh.”