Chương 117: Tuần tra

Chương 117: Tuần tra

Long Hành vệ độc lập với hệ thống quan viên, phụ trách giám sát bách quan và gia tộc. Cái gia tộc này bao gồm cả Thái tử Đông cung cùng với tất cả phủ đệ của Hoàng tử.

Bây giờ Long Hành vệ chỉ vừa thành lập, quyền lực chưa có nhiều. Chỉ có điều chiếu theo tốc độ phát triển này, thế của bọn họ rất nhanh sẽ áp đảo trên bách quan.

Về phần phía dưới Long Hành vệ đại đa số phải tuyển từ trong doanh trại. Bộ binh ngoài thành cũng tuyển một ít.

Thậm chí những cơ quan bên trên cũng có tư cách tuyển.

Còn muốn chiêu mộ bên ngoài. Nhưng đây phải thời gian dài mới có thể xác định.

Tô Nam Thừa gọi Phương Niên và Đỗ Bình An đến trước mặt, hỏi thăm ý tứ của bọn họ, nếu như bọn họ bằng lòng, trái lại là có thể nhét vào làm Long Hành vệ bình thường nhất.

Sau khi hai anh em thương lượng xong, Phương Niên quyết định đi thử xem.

Hắn ta quỳ gối trước mặt Tô Nam Thừa: “Tiểu nhân dù sao cũng muốn tận trung, ngài nếu cần tiểu nhân, vậy tiểu nhân sẽ đi. Lúc Bình An còn bé thân thể bị thương, người hơi yếu, hãy để theo hầu cạnh ngài. Tiểu nhân đi xông xáo một lần. Bất kể tương lai có thân phận thế nào, cũng sẽ chỉ trung thành tuyệt đối với một mình công tử.”

Giữ lại di huynh đệ Đỗ Bình An này cũng là ý muốn để cho Tô Nam Thừa yên tâm.

Tô Nam Thừa không từ chối, hắn đồng ý.

Đáng tiếc người có thể sử dụng bên cạnh hắn vẫn còn ít. Chỉ là hắn cũng không muốn thu nạp người linh tinh lúc cần người.

Cũng nên gặp người phù hợp mới thu nạp, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.

Trên đường hồi phủ, Tô Nam Thừa sắp xếp lại những hành động hơn một năm nay của mình.

Có đúng có sai. Nhất định cũng có hành động hơi ngông cuồng do từng trải quá ít mà làm ra.

Dáng vẻ triều đại bây giờ là đang đi về phía diệt vong.

Bắc Tề sẵn sàng ra trận, luôn sẽ có một ngày xuôi xuống phía nam.

Chỉ là hết thảy những điều này đều không phải là điều sẽ phát sinh ngay lập tức.

Đi về phía trước cũng cần thời gian, mặc kệ là Thái tử hay là vị Hoàng tử nào, Tô Nam Thừa cũng không muốn hầu hạ. Chỉ là bây giờ, thân bất do kỷ.

Hắn chỉ muốn chỗ dựa do năng lực mà có, nhưng điều này cũng không dễ dàng.

Hắn cũng sẽ không mơ mộng giương cờ là có thể tạo phản.

Long Hành vệ thành lập sẽ dẫn đến bầu không khí ở quan trường tệ hơn. Kể từ đó hắn cũng dễ dàng mò cá.

Cuối xuân gió thổi vào mặt vẫn lạnh thấu xương như cũ.

Tô Nam Thừa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, lại một lần nữa tự kiên định bản thân.

Trước tiến tới, sau đó lại đi lên.

Đi tới một độ cao nhất định, tự nhiên ngươi sẽ biết là ngươi nên làm gì.

Sau khi Long Hành vệ bắt đầu chiêu mộ, cũng không hề giống trống khua chiêng.

Người ở giai đoạn đầu là chiêu mộ ở bên ngoài, nhưng cũng cần phải thông qua từng tầng tuyển chọn.

Tô Nam Thừa nhét người đi vào, chính là đi con đường của Hạ Tuân Diễn, người này giờ đã tính là người trong nhà.

Phương Niên đi theo hắn, trước mắt làm tiểu binh bình thường nhất, nhưng qua một thời gian sẽ được đề bạt.

Theo thời gian trôi đi, Tô Nam Thừa từ chỗ Phí Cưu nghe được một số việc, như là Thái tử và các Hoàng tử muốn nhét vài thân tín của mình vào.

Kết quả đều bị Lạc Xuyên Hiền cự tuyệt.

“Lần này tiểu Hầu gia là làm ra được dáng vẻ thiết diện vô tư rồi.” Phí Cưu nói.

“Hắn là người được tuyển chọn phù hợp nhất, nếu như hắn ngay từ đầu đã không làm được điều này, vậy thì bệ hạ cũng sẽ không dùng hắn.” Việc thân tín này, Long Hành vệ Sử chưởng quản của ngươi đưa vào mấy người coi như xong, tốt xấu gì cũng dễ dàng làm việc.

Thái tử Hoàng tử nhét người vào, vậy sau này còn làm việc thế nào được? Cho nên là điều không thể nào.

“Thành Phòng doanh và Bộ Binh doanh tuyển ra người, đều là người không có gia thế, trong nhà không liên lụy. Toàn là tầng dưới chót.” Phí Cưu cười nói: "Những người này, cũng coi như là trở mình.”

Tô Nam Thừa gật đầu: “Như vậy rất tốt, chí ít bọn họ cũng sẽ không dễ dàng bị lôi kéo.”

Nếu là một đám hậu đại quý tộc, tất có sẵn thiên hướng lệch lạc.

“Bây giờ là quan to lộc hậu, chỉ hi vọng Lạc Xuyên Hiền có thể đứng vững trước những công kích sau này.”

“Ta tin tưởng hắn sẽ làm được.” Tô Nam Thừa cười nói.

Ngày hôm sau, ở Công bộ, Tô Nam Thừa nghe được một sự kiện.

“Mấy ngày nữa sẽ phải lên đường, năm nay tuần tra một tháng. Tiểu Tô đại nhân có đi hay không đây?” Là một quan viên cấp thấp hỏi Tô Nam Thừa.

“Tuần tra Khúc Lăng giang?” Tô Nam Thừa nghĩ một chút, đầu tháng tư thì thích hợp, bình thường trung hạ tuần* sẽ bắt đầu tiến vào kỳ nước lên.

*Từ mồng một đến mồng mười là thượng tuần 上旬, từ mười một đến hai mươi là trung tuần 中旬, từ hai mười mốt đến ba mươi là hạ tuần 下旬.

Năm nay Giang Nam mưa nhiều, hẳn là hết thảy đều bình thường.

Dù sao phần sông của Gia Lăng giang mỗi năm đều ngập, cứ cách mấy năm lại ngập lớn một lần.

Hằng năm đều có đối sách tương ứng, chỉ có điều cư dân hai bên bờ vẫn khổ không thể tả.

Không còn cách nào, trình độ công trình kiến trúc hiện tại muốn thoát khỏi thảm họa này là điều không thể.

“Việc này ta vừa nghe nói, xem ý tứ của cấp trên, có thể đi, đi đến xem một chút cũng tốt.” Tô Nam Thừa nói.

“Tiểu Tô đại nhân tuổi trẻ, việc này vừa tốt vừa không tốt. Ra ngoài tóm lại không thể dễ chịu hơn trong kinh thành được.”

“Đúng vậy đó, chỉ có điều đi ra ngoài xem một chút cũng tốt, tóm lại là mở mang thêm kiến thức.”