Chương 116: Long Hành vệ

Chương 116: Long Hành vệ

Chờ người ta nói chuyện xong xuôi hoàng đế mới nói: “Tô Khanh à, để bọn họ đi thôi, ngươi bồi trẫm đi ngự hoa viên một lát. Đúng là phong cảnh đẹp.”

Tô Nam Thừa vội vàng đáp ứng, trong lòng không hiểu long đế đang làm gì vậy.

Ngự hoa viên quả nhiên quang cảnh rất đẹp.

Đại Nguyên mấy đời trước đều giàu có, hoàng cung này xây dựa lưng vào núi, trực tiếp vòng đến một cái hồ.

Lại cộng thêm hậu thiên mở, toàn bộ ngự hoa viên chiếm diện tích lớn, nhìn đương nhiên lộng lẫy.

Khắp nơi đều là cảnh đẹp.

“Đừng khẩn trương, trẫm chỉ muốn để ngươi đến nói chuyện cùng trẫm.” Long đế cười ha hả.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn thái độ của ông ta đối với mình, Tô Nam Thừa cũng muốn tin ông ta là một hoàng đế tốt.

Đáng tiếc vị hoàng đế này chỗ nào cũng tốt, nhưng lại không thích hợp làm hoàng đế.

“Vâng, là vinh hạnh của vi thần.”

“Ừm, đúng rồi, thời gian này trẫm bảo bọn Hiền Nhi tuyển một đội ngũ. Cũng không phải là bí mật gì, ngươi từng nghe chưa?”

“Bẩm bệ hạ, vi thần cũng đã từng nghe nói.”

“Ừm, ngươi có muốn đi hay không? Nếu như muốn đi, trẫm sẽ điều ngươi đi.” Long đế hỏi.

“Bẩm bệ hạ, vi thần không có tâm tư này. Vi thần đã nghe nói đội ngũ mới sáng lập sẽ làm gì. Vi thần xuất thân từ Thành Khang Hầu phủ, thực sự là không thích hợp.” Tô Nam Thừa vội nói.

“Ha ha, cũng đúng. Tuy nói trẫm tin được ngươi, nhưng khó đảm bảo phía sau còn chuyện khác. Thôi, ngươi cứ ở lại Công bộ đi, tuổi của ngươi còn nhỏ, ngày sau không lo không có cơ hội.” Long đế dẫn theo hắn đến một cái đình bên hồ: “Trẫm còn chưa nghĩ ra tên cho đội ngũ này là gì. Ngươi nói xem, có tên nào phù hợp không?”

Trong lòng Tô Nam Thừa tự nhủ: "Cẩm Y Vệ! Nếu như ngài nguyện ý, Đông Nam Tây Bắc đều được!”

Chỉ có điều vẫn mở miệng là: "Vi thần tài sơ học thiển, sao dám nói lung tung.”

“Không sao, ngươi cứ nói đi. Nói hay, trẫm sẽ dùng, nói không hay thì sẽ suy nghĩ lại chút.” Long đế nói.

Kỳ thật lúc này long đế thấy Tô Nam Thừa chính là một tiểu bối thuận mắt.

Không nói đến hắn báo đáp triều đình, chỉ đã từng liều mình vì ông ta, lại nhanh nhẹn. Hoàng đế đã thấy rất thuận mắt.

Có thể nói mấy câu, gọi người trẻ tuổi bồi giá luôn rất tốt.

Đơn giản mà nói là người thuận mắt.

“Vâng, vi thần nghĩ, nếu như bệ hạ giám sát thiên hạ, lẽ ra là một mình bệ hạ chỉ huy. Lại là chức vụ chuyên môn, nghĩ thấy chức quan trong này cũng là mới thì mới đúng. Cũng hiển nhiên là tai mắt của bệ hạ. Không bằng liền đặt là hai chữ “Long Hành” thì thế nào?” Tô Nam Thừa cười làm lành: “Vi thần ngu dốt, lúc này chỉ có thể nghĩ đến cái này.”

“Long Hành?” Long đế bật cười: "Cái tên này cũng không tệ. Long Hành? Long Hành vệ?” Long đế gật đầu: “Tốt, rất tốt!”

“Người đâu, truyền lời của trẫm xuống, liền gọi là Long Hành vệ. Lạc Xuyên Hiền làm chỉ huy thống lĩnh, trao phẩm Chính Tam phẩm. Tạ Kỳ làm phó thống lĩnh, Tòng Tam phẩm. Chức quan bên dưới kêu Lại bộ nhanh chóng đặt ra. Nha môn sẽ đặt ở phía tây hoàng cung.”

“Vâng.” Có thái giám tuân mệnh, liền đi truyền lời.

“Tô khanh à, đặt tên không tệ, trẫm cũng nên thưởng ngươi, ngươi muốn cái gì?” Long đế cười hỏi Tô Nam Thừa.

“Vi thần không dám tranh công, hôm nay bệ hạ dẫn đến ngự hoa viên ngắm cảnh đã là ban thưởng lớn nhất cho vi thần. Vi thần tạ ân điển của bệ hạ.” Tô Nam Thừa khom lưng nói.

“Ha ha ha ha, tiểu hài tử ngốc này. Cũng được, trẫm sẽ nhớ kỹ cho ngươi.”

Tô Nam Thừa bồi tiếp hoàng đế ngồi hơn một canh giờ, lúc này mới xuất cung.

Hôm nay lúc bị đưa ra, người tiễn hắn càng thêm khách khí.

Chỉ mới xuất cung một lúc đã bị người của Lạc Xuyên Hiền gọi đi.

Hai người ngồi xuống trong tửu lâu, Lạc Xuyên Hiền nói:

“Ta vừa nhận khẩu dụ của bệ hạ.”

“Chúc mừng tiểu Hầu gia quang vinh.” Tô Nam Thừa nói.

“Nói ngắn gọn, kẻ Tạ Kỳ này, cũng không phải là hạng dễ lừa bịp. Nếu như ngày sau ngươi ta muốn tránh hiềm nghi. Bây giờ ngươi không nên tham dự những chuyện này. Có nhu cầu gì thì cứ bảo người đưa tin cho ta.

Tô Nam Thừa cũng nghĩ như vậy: “Vâng, tiểu Hầu gia yên tâm.”

Hợp tác cũng không cần phải thường xuyên gặp, trước kia Lạc Xuyên Hiền không có chức quan, gặp thì gặp thôi.

Bây giờ hai người bọn họ nhất định phải chú ý.

Lạc Xuyên Hiền thấy hắn không ý kiến cũng rất hài lòng.

“Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng với ngươi, tất sẽ làm. Ngươi ta cũng nên quan sát cho kỹ, đến sau cùng sau này là ai kế tiếp.”

Kế tiếp cái gì? Hoàng đế kế tiếp.

Tô Nam Thừa miệng đồng ý.

Quả nhiên, người đều cần đả kích mới có thể trưởng thành, Lạc Xuyên Hiền bây giờ hoàn toàn là dáng vẻ lo cho sự nghiệp.

Long Hành vệ chính thức thành lập, nha môn của bọn họ là một vùng ở phía tây hoàng cung. Vốn phòng ốc không đủ, bây giờ bắt đầu khởi công.

Lại bộ đưa ra danh sách, chỉ huy Long Hành vệ Chính Tam phẩm, trực thuộc sự quản lý của bệ hạ.

Mặc dù Lại bộ và Đô Sát viện có tư cách giám sát, nhưng không có quyền xử lý.

Phó thống lĩnh Tòng Tam phẩm, hai chức vị. Bây giờ chỉ có một Tạ Kỳ, chỗ kia tạm thời trống.

Xuống chút nữa, Chính Tứ phẩm Thiêm Sự có hai tên, chuyên quản lý phân công huấn luyện, quân kỷ.

Ngũ phẩm Trấn Phủ hai người, chuyên quản hình ngục. Trong đó một kẻ là người của Phí Cưu, gọi là Hạ Tuân Diễn.

Bên dưới rất nhiều chức quan, bây giờ đa phần đang trống.