Chương 115: Người tín nhiệm

Chương 115: Người tín nhiệm

“Bệ hạ, Hiền nhi hư hỏng... chỗ nào...”

“Được rồi, trước cứ quyết định vậy. Chuyện này không phải là chuyện nói một câu liền đủ. Chuyện này ngươi làm cha cũng phải giúp đỡ hắn thật tốt. Hắn nếu như làm tốt, trẫm tự nhiên sẽ cân nhắc hắn. Không làm xong, trẫm thân làm cữu cữu cũng sẽ không buông tha hắn. Thân phận của Hiền nhi chắc đủ rồi, bất kể là hoàng tử hay là triều thần, hắn đối đầu không hề kém gì cả.” Long đế sắp xếp.

“Thần khấu tạ bệ hạ.” Quân Nghĩa Hầu bất đắc dĩ nói.

Buổi chiều Lạc Xuyên Hiền được mời tiến cung, liền phái người đến nói với Tô Nam Thừa một tiếng.

Cũng là nói, cũng là hỏi kế.

Tô Nam Thừa chỉ nói là ngày mai gặp, đã hẹn một tửu lâu ở bên ngoài.

Ngày đó, sau khi hắn đi từ Công bộ, thừa dịp ban đêm đi tìm Phí Cưu.

Phí Cưu thấy hắn tới thì rất cao hứng.

Tô Nam Thừa cũng không vòng vo, nói thẳng: “Thủ hạ của tướng quân có người nào có chút địa vị có thể tin tưởng được không?”

Phí Cưu sững sờ: “Làm sao? Ngươi cần dùng người?”

Tô Nam Thừa lắc đầu: "Không phải.”

Hắn nói ra chuyện hoàng đế muốn lập thêm một Bộ nói: "Bây giờ xem ra, có thể định ra Lạc Xuyên Hiền đứng đầu, ngay từ đầu chắc chắn là cần Quân Nghĩa Hầu trợ giúp, chỉ có điều bệ hạ là cậu ruột của tiểu Hầu gia, lại là cơ cấu mà một tay bệ hạ muốn sáng lập, ông ta nhất định là sẽ ủng hộ. Tiểu Hầu gia không có khả năng chân đứng không vững. Phụ tá có mấy người, bây giờ chưa biết, chỉ có điều nhất định có một vị trí của Tạ Kỳ.”

“Nếu như tướng quân có thuộc hạ có thể tín nhiệm, không gì trở ngại thì cứ nhét vào đi.”

Phí Cưu trầm mặc một hồi mới nói: "Đây là chủ ý của ngươi sao.”

“Có một phần là chủ ý của ta.” Tô Nam Thừa thừa nhận.

“Quan hệ của ngươi với Lạc Xuyên Hiền, sao lại nói cho ta biết?” Phí Cưu cũng cảm khái.

“Người sống dù sao cũng nên có người tin tưởng. Có lẽ là ta hành động theo cảm tính, nhưng một năm qua quan sát, ta tin được tướng quân. Ta coi tướng quân như quân sư.” Tô Nam Thừa nói.

“Ngươi còn quá trẻ. Dễ tin người.” Phí Cưu lắc đầu.

“Tướng quân hao tổn tâm cơ, đơn giản là vì không cam tâm với thảm bại trên chiến trường năm đó, cũng có lẽ vì cái chết của vô số cố nhân kia mà bất bình. Thủ đoạn và tâm tính của tướng quân, nếu như quên đi quá khứ, một lòng hướng lên sao có thể lại như bây giờ được? Nếu như ta nhìn lầm người, ta tình nguyện gánh hậu quả.”

“Ta cũng là lòng đầy toan tính, cũng là tuổi trẻ, quả thực dễ dàng tin tướng quân, động lòng người đó mà, ai sinh ra mà toàn thân đều gai góc? Nếu như đời này ta bị hại bởi vì dễ tin tưởng một người, vậy ta bằng lòng tin tướng quân.”

Phí Cưu lúc này càng trầm mặc lâu hơn, sau một lúc ông ta nở nụ cười.

Nhẹ nhàng đưa tay vỗ vào bả vai hắn: “Ngay từ đầu ta nói cũng không phải là lừa ngươi, ngươi cùng với đồng hương kia của ta, thực sự rất giống. Hắn cũng như ngươi, dễ dàng tin ta.”

“Nhưng hắn cũng không tin lầm.” Người hơn mười tuổi đã mất, người còn lại đến nay nhớ mãi không quên.

“Uống giúp ta một chén đi.”

Tô Nam Thừa gật đầu.

Trên bàn rượu, Phí Cưu hỏi: “Tại sao ngươi không bảo ta tự đến?”

Tô Nam Thừa hiểu được, ông ta hỏi vì sao hắn không bảo ông ta tự đến làm phụ tá?

“Bởi vì ta biết ông muốn lên chiến trường.” Tô Nam Thừa nâng chén: “Ta cũng không biết tương lai của ta đến cùng ra sao, nhưng vương triều mục nát này, ta cũng không có hứng thú. Có lẽ có một ngày nào đó, ta cũng có thể kề vai chiến đấu với tướng quân. Mặc kệ tình thế như thế nào.”

Phí Cưu cũng nâng chén, cụng với hắn một cái: “Được.”

Phần hảo tâm này của Tô Nam Thừa, ông ta mang ơn.

Tổ chức mà Hoàng đế mới sáng lập này, khẳng định rất trọng yếu. Đồng thời trong thời gian dài lại càng trọng yếu hơn.

Nếu như có một người, đương nhiên là chuyện tốt. Không chỉ có thể phòng ngừa phiền phức của mình, sau này lại có càng nhiều tình báo.

Cũng có lẽ, có thể thay đổi tình trạng những tướng quân không cần dùng như bọn họ thì sao.

Tóm lại, là đáng mong chờ.

Lúc Tô Nam Thừa hồi phủ đã không còn sớm, người hơi choáng váng.

Tửu lượng của hắn thật sự không ổn.

Phí Cưu phái người đưa hắn đến Hầu phủ rồi mới rời đi.

Về đến nhà, vừa nằm xuống đã ngủ, những chuyện khác ngày mai rồi nói sau.

Hoàng đế muốn thiết lập đội ngũ, điều đó rất nhanh. Chỉ có điều lần này, long đế cũng rất cẩn thận.

Muốn chọn người, không thể tùy tiện. Nhất định là phải không có liên quan gì với các bên. Chí ít nhóm người thứ nhất nhất định phải sạch sẽ.

Sạch sẽ này không phải nói là rất trong sạch mà là nhất định không thể là người của thế lực các nơi.

Người do Phí Cưu đẩy lên trái lại rất thuận lợi.

Như Tô Nam Thừa dự đoán, Phí Cưu đúng là người thông minh. Ông ta sớm biết mấy người huynh đệ của mình không có tiền đồ tốt. Cho nên trước kia đã che giấu một nhóm người đi.

Bọn họ rải rác ở các nơi.

Kỳ thật đều là những người sau đại chiến năm đó rải rác đi.

Ông ta tùy tiện đẩy ra hai người, trong đó có một người là Thành Phòng doanh, chính là thủ hạ của Tạ Kỳ.

Phù hợp.

Một người khác nằm ở Bộ Binh doanh ở ngoài thành, Phí Cưu cũng sẽ tìm cách đưa hắn lên.

Mười chín tháng ba, Tô Nam Thừa bị tuyên vào cung.

Hoàng đế cũng không triệu riêng mình hắn mà còn có vài người khác trong lục bộ.

Tô Nam Thừa đứng phía sau nghe mấy người trước mặt nói chuyện.