Chương 114: Vô năng.(2)

Chương 114: Vô năng.(2)

Phủ Kinh Triệu Doãn có quan nhỏ họ Lục tra ra được có vấn đề, lúc bị quan binh bắt đi, hắn đã treo cổ tự tử chết rồi.

Thê tử hài tử cũng không rõ tung tích.

Nơi treo cổ, trên tường viết một mảng chữ lớn.

Tất cả đều là quan viên các bộ trong triều đình. To to nhỏ nhỏ gần trăm người.

Hắn ta nói đó đều là những người muốn làm phản hoàng đế. Hoàng đế giết không hết.

Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Lúc mấy quan binh kia tới xem cả người đều choáng váng, đâu nhớ được còn phải dẫn người đi?

Chỉ nâng người xuống rồi dời ra ngoài, sau đó liền phái người đi tìm cấp trên.

Báo cáo từng bậc, cuối cùng tới cả chỗ Thái tử.

Đưa lên từng cái tên không thiếu mất cái nào vào cung, Long đế giận dữ:

“Làm càn! Làm càn! Bọn cẩu tặc này thật sự là làm càn!”

Ông ta cũng biết đây không có khả năng là thật. Nhưng hành động này với hoàng đế mà nói rõ ra là sự kích thích rất lớn.

Kinh Triệu Doãn cũng quỳ, hắn ta không có cách nào nói chuyện.

Bởi vì trong danh sách này, bất ngờ lại có hắn.

Cũng có quan viên lập tức góp lời: “Mặc dù nói là tặc tử bịa đặt. Nhưng cũng không thể không tra. Thần thỉnh cầu điều tra kẻ đầu tiên chính là thần.”

Lời vừa nói ra, lập tức có nhiều người quỳ xuống theo, thỉnh cầu tra bọn họ.

Long đế dần tỉnh táo lại: “Chư vị ái khanh đang làm gì vậy? Trẫm sao có thể nghi ngờ các ngươi được. Chỉ là tặc tử này thật sự ghê tởm, đến nay vẫn chưa tìm được thủ lĩnh đạo tặc, Đại Lý tự Hình Bộ và Kinh Triệu phủ thật sự vô năng.”

Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh, Kinh Triệu Doãn quỳ xuống, đều chỉ có thể nói mình vô năng.

Long đế không trị tội ai, sau khi giải tán, hoàng đế chỉ để lại hai ba đại thần.

Trong đó có Quân Nghĩa Hầu.

Quân Nghĩa Hầu mặc dù là Lễ bộ tạm giữ chức, nhưng kỳ thật ông ta đã làm rất nhiều chuyện không nên làm.

Hoàng đế tin hắn.

Mấy đại thần nói lên chuyện này, cũng là mỗi người phát biểu ý kiến của mình.

Lúc đến lượt Quân Nghĩa Hầu, hắn liền đưa ra: “Thần ngu muội, quan viên trong triều vàng thau lẫn lộn, quả thực có vài người ngồi không ăn bám. Sự kiện lần này, cũng không dám nói nhất định không có ai liên lụy. Chỉ là, nhiều người như vậy, tra được đến vậy đã là gian nan. Mặc kệ là bộ nào, chỉ sợ ra tay cũng đều không ổn. Nhẹ thì đắc tội với người, nặng thì cũng khó có thể tra rõ.”

“Đúng vậy, trong triều rất nhiều nhà có quan hệ thông gia, rắc rối khó gỡ, không nói đến có thể tra được hay không, chủ yếu là không có cách nào ra tay đúng không?” Cùng là Thị Lang Tào đại nhân nói.

Long đế gật đầu: “Theo ngươi, có cách gì?”

Tào Thị Lang nói: “Thần nghĩ, nếu có một nhóm người, không làm gì khác chỉ cần giám sát triều thần, cũng không cần quản cái gì. Quan sát triều thần có hai lòng hay không cũng là chuyện tốt.”

Một vị đại nhân khác không nói gì lúc này nhíu mày, trong lòng nổi lên ý nghĩ không tốt.

Long đế lại gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Cách này của ái khanh có chút thú vị.”

“Chỉ là người này không dễ tuyển. Nhất định phải tìm người không có liên quan đến bên nào.” Tào Thị Lang nói.

Long đế gật đầu, nhìn về phía Quân Nghĩa Hầu: “Văn Húc à, ngươi nghĩ thế nào?”

Quân Nghĩa Hầu vội nói: “Thần trái lại chưa nghĩ đến điều này, Tào đại nhân quả nhiên nhạy bén. Chỉ có điều việc này cũng có thể thực hiện nhưng mà người được chọn, nhất định phải chọn thật cẩn thận.”

Ông ta dừng một chút: “Thần cả gan đề nghị, việc này không thể để cho Hoàng tử dẫn đầu. Để tránh có bất công với bên dưới.”

Long đế gật đầu: “Ngươi nói đúng lắm.”

Ông ta suy nghĩ: "Đi, truyền Tạ Kỳ tới.”

Quân Nghĩa Hầu sâu khó đoán nói: "Tạ thống lĩnh là một lựa chọn tốt.”

Tào Thị Lang lại lắc đầu: "Không ổn không ổn, bệ hạ, thần có chuyện không biết nên nói hay không...”

“Nói, trẫm giữ các ngươi lại, chính vì muốn nghe lời nói thật.” Long đế nói.

“Vâng.” Tào Thị Lang chắp tay rồi nói: "Nếu như có một người đơn độc giám sát bách quan nha môn, vậy thì nhất định phải độc lập. Chỉ nghe mình bệ hạ. Tạ thống lĩnh tất nhiên là tốt, nhưng nếu như về sau, muốn giám sát triều thần thân phận cao hơn thì sao? Trong kinh thành, bao nhiêu người công lao cao, Tạ thống lĩnh sợ là...”

Long đế gật đầu, sờ lấy bộ râu: “Lời này của ái khanh có lý.”

Chu đại nhân vẫn luôn không lên tiếng trong lòng thầm than, lúc này không thể không mở miệng, toàn bộ quá trình không nói lời nào, sẽ khiến cho người khác ghi hận.

“Bệ hạ, người dẫn đầu kia, nhất định phải có chút thân phận. Thần tiến cử Quân Nghĩa Hầu.”

Long đế nhìn hắn: "Ừm, Văn Húc trái lại rất phù hợp.”

Quân Nghĩa Hầu vội vàng đứng dậy: "Thần không dám, thần tài sơ học thiển, lại không biết võ, việc cần giải quyết, thần không đảm đương nổi. Vẫn là Tạ thống lĩnh phù hợp.”

“Tạ Kỳ có thể làm phó.” Long đế lắc đầu: “Nếu như ngươi không muốn làm chức người đứng đầu này, vậy gọi Hiền nhi tới đi. Hắn lăn lộn cũng đủ nhiều rồi, nên trưởng thành gánh vác. Vợ chồng các ngươi chỉ có một nhi tử, sủng ái nuông chiều, để hắn lãng phí thời gian đến già sao?”