Chương 3: 2:nữ Hầu Vô Cảm

Lilia từng là hầu nữ-hộ vệ cho hậu cung của vương quốc Asura.

Một hầu nữ-hộ vệ: một cô hầu gái có đủ tiêu chuẩn để làm cận vệ.

Thường thì họ làm công việc hầu gái, nhưng nếu có biến cố, họ sẽ cầm kiếm lên để bảo vệ chủ nhân của mình.

Lilia tận tình thực hiện nhiệm vụ của cô. Với tư cách là một hầu gái, cô không gì đáng phàn nàn cả.

Nhưng với tư cách một kiếm sĩ thì cô chỉ có năng lực tầm trung.

Chính vì thế, trong trận đánh với tên sát thủ được cử đến để ám sát cô công chúa vừa hạ sinh không lâu, trong giây phút bất cẩn, cô bị thanh đoản kiếm của đối phương chém bị thương một chân.

Thanh đoản kiếm ấy đã được tẩm độc. Đó là một loại độc đặc chế dùng để ám sát những người thuộc hoàng tộc.

Không có thuốc giải hay thuật trị thương nào có thể chữa được loại độc rắc rối ấy.

Các bác sĩ lập tức tìm mọi cách giải độc, tánh mạng cô được bảo toàn nhưng di chứng về sau là không thể tránh khỏi.

Đời sống thường ngày của cô không có vấn đề gì cả, nhưng cô không thể chạy hay dậm hết sức được.

Vương quốc đã sa thải cô không chút do dự.

Chẳng có gì bất thường cả. Lilia cũng chấp nhận điều đó.

Mất đi khả năng của mình, việc bị sa thải là đương nhiên.

Dù không được nhận tiền bồi thường, nhưng cô khá may mắn khi không bị ‘bịt miệng’ trong im lặng chỉ vì làm việc trong hậu cung.

Lilia rời thủ đô.

Chưa ai biết kẻ chủ mưu đằng sau vụ ám sát là ai.

Lilia biết rõ luật lệ của hậu cung và rằng cô có thể sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Hoặc có thể vương quốc cố tình để Lilia đi nhằm dụ tên chủ mưu ra mặt.

Cô luôn tự hỏi tại sao mình, một người chẳng có lai lịch gì, được nhận vào làm trong hậu cung. Rồi sau cùng cô cũng hiểu: họ chỉ cần những hầu gái có thể dùng xong rồi vứt đi.

Bất cứ giá nào cô cũng phải nhanh chóng rời khỏi thủ đô và né xa nó ra để giữ an toàn cho bản thân.

Vương quốc xem cô là miếng mồi để dụ kẻ chủ mưu ra mặt, nhưng cô không hề nhận được bất cứ chỉ thị nào, chẳng có lý do nào để cô ở lại.

Và cô cũng chưa hề nghĩ về việc hoàn thành nghĩa vụ chỉ vì lòng trung thành.

Chuyển xe ngựa, cô đến Fedoa ở vùng biên giới xa xôi, nơi có đất nông nghiệp rộng lớn.

Trừ thành Roa, trung tâm của vùng này và là nơi mà người cai trị đang sống, nơi đây chỉ có những cánh đồng lúa mì mênh mông bát ngát, một nơi yên tĩnh.

Lilia định tìm việc ở đấy.

Nhưng vì bị thương, cô không thể tìm được những việc dựa vào sức lực.

Cô có thể dạy đấu kiếm, nhưng tốt nhất vẫn là làm hầu gái.

Vì lương cao hơn.

Ở nơi ấy, có nhiều người có thể dùng và dạy kiếm thuật, nhưng hiếm khi nào có một cô hầu được dạy cách làm việc nhà đầy đủ cả.

Lương sẽ cao hơn khi có ít cạnh tranh hơn.

Nhưng được nhận làm bởi người cai trị của vùng Fedoa hay bất cứ ai thuộc tầng lớp đại quý tộc tương tự cũng nguy hiểm.

Những con người thuộc tầng lớp đó hẳn phải có liên hệ với nhà vua.

Nếu mà họ biết rằng cô từng làm trong hậu cung thì có khả năng cô sẽ trở thành một công cụ chính trị.

Và chính vì thế, Lilia tránh nó ra xa.

Cô không muốn phải trải qua cái tình huống cận kề cái chết ấy bất cứ lần nào nữa.

Dù có chút không công bằng với công chúa, Lilia mong được tránh xa cuộc chiến tranh quyền đoạt vị trong hoàng gia.

Nhưng nếu lương quá thấp thì cô sẽ không có đủ tiền để gửi về cho gia đình.

Để cố mà tìm được một công việc có mức lương ổn định chẳng hề dễ dàng gì.

Phần 2 Edit Sau khi tìm việc được một tháng, Lilia nhìn thấy một mẩu giấy tuyển dụng.

Ở ngôi làng Buina của vùng Fedoa, một hiệp sĩ cấp thấp đang cần thuê một cô hầu.

Hơn nữa, mẩu giấy cũng có ghi rằng những ai có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ em và biết cách đỡ đẻ sẽ được ưu tiên.

Buina là một ngôi làng bé nhỏ ở rìa lãnh thổ Fedoa.

Một ngôi làng giống như bao ngôi làng khác. Một ngôi làng siêu nông thôn.

Dù nó rất bất tiện, đây chính là nơi mà cô tìm kiếm.

Người tuyển dụng là một hiệp sĩ cấp thấp cũng là một điều bất ngờ.

Nhưng quan trọng nhất, cô có ấn tượng với cái tên của người tuyển dụng.

Paul Greyrat.

Hậu bối của Lilia.

Một ngày nọ, con trai của một quý tộc đột nhiên xông vào võ đường nơi Lilia đang học kiếm thuật.

Theo lời của anh, anh ta đã bỏ nhà sau khi cãi nhau với cha mình và đã đến võ đường để học kiếm thuật.

Vì đã học kiếm thuật ở nhà, anh ta nhanh chóng bỏ xa cô không lâu sau đó dù dùng khác trường phái.

Với Lilia, điều này chẳng có gì thú vị cả, nhưng cô hiểu rằng mình không có tài cáng gì nên đã bỏ cuộc.

Cái anh chàng Paul người mang đầy tài năng đã rời võ đường sau khi phạm một sai lầm.

Anh chỉ để lại một câu cho Lilia. [Tôi sẽ trở thành một nhà mạo hiểm.]

Anh ta hệt như một cơn bão vậy.

Lời từ biệt ấy là từ 7 năm về trước.

Và anh ta đã trở thành một hiệp sĩ chân chính và đã kết hôn.

Dù cô không biết cuộc sống của anh có vất vã gì, trong ký ức của cô, Paul không phải người xấu.

Nếu cô nói về rắc rối của mình, chắc chắn anh ta sẽ giúp cô.

Nếu không được thì cô sẽ dùng một số sự kiện trong quá khứ.

Có một số thứ có thể dùng để thương lượng được.

Lilia quyết định như thế và đi đến Buina.

Paul nhận Lilia vào làm không chút do dự.

Có vẻ như vợ của anh, Zenith, sắp sinh và anh rất lo lắng.

Lilia đã được dạy đầy đủ các kiến thức và kỹ thuật cho việc hạ sinh của công chúa. Hơn nữa, đó là một người anh ta biết, và anh cũng biết rõ quê quán của cô.

Lilia được nhận vào làm với lời chào đón nồng hậu.

Lương của Lilia cao hơn cả những gì cô mong đợi, và mong ước của cô đã được toại nguyện.

Phần 3 Edit Đứa trẻ đã ra đời.

Chẳng có sự cố sinh nở bất thường nào cả. Mọi chuyện vẫn hệt như những gì cô được dạy trong hậu cung.

Không có vấn đề gì cả. Ca sinh rất thành công.

Trừ việc đứa trẻ không hề khóc khi ra đời.

Lilia toát mồ hôi lạnh.

Đứa trẻ đã được rút nước ối ngay sau khi sinh, nhưng nó chỉ ngẩng đầu lên mà không có chút cảm xúc hay tiếng động nào cả.

Khuôn mặt vô cảm ấy khiến người khác nghĩ rằng nó đã chết non.

Lilia sờ người đứa bé và cảm nhận được nhịp tim. Nhóc ấy cũng đang thở.

Nhưng nó chỉ không khóc thôi.

Lilia nhớ lại lời của một đàn chị nữa hầu hộ vệ.

Đứa bé mà không khóc sau khi sinh thường có dị tật.

Ngay khi cô nghĩ về điều đó.

"Ah, ah."

Đứa bé nhìn về phía cô, và rên rĩ gì đó.

Lilia nhẹ lòng ngay sau khi nghe được âm thanh ấy.

Dù không có bằng chứng gì, nhưng cô có cảm giác rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tên của đứa bé là Rudeus.

Một đứa trẻ khiến người khác thấy khó chịu.

Không hề khóc hay làm ồn. Mới đầu ai cũng nghĩ rằng cơ thể nó yếu hơn mấy đứa trẻ bình thường một chút nên chăm sóc nó sẽ dễ dàng hơn, biến điều đó thành một điều tốt.

Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ban đầu.

Sau khi biết bò, Rudeus bò đến mọi ngóc ngách trong nhà.

Mọi nơi trong nhà. Nhà bếp, cửa sau, nhà kho, nơi chứa dụng cụ quét dọn, lò sưởi...... vân vân.

Thậm chí là cả tầng 2, nhưng không ai biết làm sao mà nó leo lên đó được.

Cứ mỗi khi rời mắt khỏi nó là nó lập tức biến mất.

Nhưng nó sẽ được tìm thấy ở đâu đó trong nhà.

Rudeus không bao giờ rời khỏi nhà.

Dù nó thường hay nhìn ra cửa sổ, có lẽ nó vẫn còn sợ thế giới bên ngoài.

Lilia sợ đứa bé này theo cảm tính. Điều đó bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là khi nó biến mất rồi được tìm thấy sau đó.

Rudeus rất hay cười.

Đôi khi nó nhìn rau quả, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nến đang đung đưa, hay chỉ nhìn mớ quần lót chưa được giặt.

Rudeus lẩm bẩm gì đó rồi nở nụ cười khiến người khác kinh tởm.

Đó là một nụ cười hiển nhiên khiến người khác cảm thấy kinh tởm.

Khi Lilia làm việc trong hậu cung, cô cũng từng đến chính cung để nhận nhiệm vụ. Mấy gã đại quý tộc mà cô từng gặp cũng mang nụ cười tương tự.

Mái đầu hói cùng cái bụng phệ, kiểu cười nhìn-ngực-Lilia. Đem ra so sánh với một đứa trẻ mới sinh không lâu.

Điều đáng sợ nhất là khi bế Rudeus lên.

Hai lỗ mũi Rudeus phình ra, khóe miệng nó nhếch lên, và hơi thở của nó nhanh dần khi nó vúi mặt vào ngực cô.

Và rồi nó sẽ phát ra những âm thanh lạ, như để che giấu giọng cười của mình với "Huuu" và "Orhhh" giữa những âm thanh đó.

Ngay lúc ấy, cơ thể Lilia cảm thấy buốt lạnh.

Và cô chỉ muốn ném đứa trẻ này đi và đập nó xuống đất.

Đứa trẻ này chẳng hề dễ thương chút nào.

Nụ cười đó khiến người khác khiếp sợ.

Nụ cười giống bọn đại quý tộc, những kẻ được đồn là đã mua rất nhiều nữ nô lệ nhỏ tuổi.

Dù đứa trẻ này vừa mới sinh ra gần đây.

Lilia cảm thấy khó chịu hết sức và thậm chí cảm thấy nguy hiểm.

Lilia suy nghĩ lại.

Đứa trẻ này rất lạ.

Liệu có thứ gì tá ác đang ám lấy nó ư?

Hay thứ gì đó tương tự, một lời nguyền.

Lilia sốt ruột đứng dậy.

Cô đến tiệm đồ và dùng ít tiền để mua các thứ cần thiết.

Khi nhà Greyrat say ngủ, cô thực hiện nghi lễ trừ ta ở quê hương mình để đuổi con quỷ ấy đi.

Tất nhiên là cô không nói gì về chuyện đó với gia đình Paul.

Ngày thứ 2, sau khi bế Rudeus một lần nữa, Lilia đã hiểu.

Điều đó là vô dụng.

Và nó vẫn tởm lợm như mọi khi.

Một đứa bé chỉ trưng ra cái biểu cảm khiến người khác phát sợ.

Zenith nói "Khi cho thằng nhóc này bú sữa, nó sẽ liếm....."

Chuyện này đã trở nên nghiêm trọng.

Dù Paul chẳng có chút kiềm chế gì trước phụ nữ, điều đó chẳng hề kinh tởm tí nào.

Thứ gọi là di truyền là quá lạ.

Lilia lại nhớ tiếp.

Cô từng nghe một câu chuyện trong cung điện.

Trong quá khứ, một hoàng tử Asura bị quỷ ám. Hắn sẽ bò khắp nơi bằng các chi vào mỗi tối để hồi sinh con quỷ đó.

Và khi một cô hầu lúc ấy không hiểu chuyện đã ôm hắn, tên hoàng tử ấy dùng một con dao hắn giấu sau lưng để đâm vào tim cô ta, giết chết cô.

Cậu chuyện ấy hết sực kinh dị.

Rudeus là một thứ giống như thế ư?

Không nhầm lẫn gì nữa. Nó chính là con quỷ ấy.

Bây giờ thì còn an toàn, nhưng một ngày nào đó khi nó thức tỉnh, và khi mọi người đang yên giấc, nó sẽ giết từng người một.......

Ahh..... mình quyết định nhanh quá.

Quyết định quá nhanh. Tôi không nên được nhận vào làm ở nhà này.

Sớm muộn gì rồi tôi cũng sẽ bị tấn công.

.......Lilia là dạng người hết mực tin vào những thứ như thế.

Phần 4 Edit Đầu năm thứ hai, cô vẫn còn sợ nó.

Cô không biết nó bắt đầu từ khi nào,

Những hành vi bất khả đoán của Rudeus bắt đầu thay đổi.

Nó không giống một ninja nữa và thường ở yên trong thư phòng của Paul trên tầng 2.

Nhắc đến thư phòng thì nó chỉ là một căn phòng nhỏ với vài quyển sách.

Rudeus ngồi yên trong đó mà không đi ra ngoài.

Lilia bí mật quan sát nó và thấy nó lẩm bẩm một mình khi đọc sách.

Những lời lẩm bẩm vô nghĩa.

Chắc là vậy. Ít nhất nó không phải là loại ngôn ngữ được dùng phổ biến trong vùng.

Vẫn còn quá sớm để nó học nói. Tất nhiên là cũng chưa có ai dạy chữ cho nó.

Vậy nên đấy chỉ là một đứa bé nhìn vào cuốn sách và phát ra những tiếng động một cách ngẫu nhiên.

Nếu không thì chuyện này quả thật rất là lạ

Nhưng Lilia luôn có cảm giác những từ ấy nghe như chúng mang theo ý nghĩa và có trật tự.

Có vẻ như Rudeus hiểu được nội dung của cuốn sách.

Điều đó thật là đáng sợ.....

Lilia luôn nghĩ thế khi cô thấy Rudeus qua khe cửa.

Nhưng nó lạ ở chỗ rằng nó không hề mang tí cảm giác kinh tởm nào cả.

Nghĩ lại thì kể từ khi nó nhốt mình trong phòng, cái nguồn khó chịu dần biến đi hẳn.

Dù đôi khi nó vẫn chường cái bộ mặt kinh tởm đó ra khi cô bế nó, điều đó chẳng khó chịu chút nào.

Nó không vúi đầu vào ngực cô và cũng không đột ngột thở gấp.

Sao lúc nào cô cũng nghĩ là nó kinh tởm nhỉ?

Gần đây cô nhận thấy nó rất tận tụy và siêng năng, và cô không muốn làm phiền nó.

Có vẻ như Zenith hiểu ý cô.

Sau đó, Lilia cảm thấy rằng không chắm sóc nó có vẻ tốt hơn.

Đó là một ý kiến ngược với lẽ thường.

Thật sự thì một con người làm lơ một đứa trẻ mới sinh không lâu là một chuyện không bình thường chút nào.

Nhưng gần đây, có kiến thức ánh lên trong đôi mắt của Rudeus.

Trước đó vài tháng thì đó chỉ là một cặp mắt quấy rối, nhưng bây giờ trong chúng mang ý chí kiên cường và kiến thức sâu rộng.

Cần phải làm gì đây? Dù cô biết cách chăm trẻ , Lilia, người thiếu kinh nghiệm, cảm thấy khó xử.

Cô không thể nhớ là các đàn chị hầu gái hộ vệ hay mẹ cô ở quê nhà nói câu này, nhưng nuôi lớn một đứa trẻ chẳng hề có một phương pháp nào là đúng cả.

Ít nhất thì cô không thấy kinh tởm, khó chịu hay sợ hãi.

Nói thế nào thì tốt nhất là không làm phiền nó. Bằng không nó sẽ quay trở lại như trước mất.