Chương 2: 1:đây Là Một Thế Giới Khác Ư?

Cảm giác đầu tiên của tôi khi tỉnh lại là chói mắt quá.

Ánh sáng tràn ngập trước mắt khiến tôi phải nheo mắt lại một cách rất không thoải mái.

Khi tôi cảm thấy đôi mắt mình đã quen dần với ánh sáng, thì xuất hiện trước mắt là một người phụ nữ với mái tóc vàng óng ả đang nhìn về phía tôi.

Một cô gái thật xinh đẹp… Mà không, phải nói là một người phụ nữ xinh đẹp mới đúng.

-Ai đây? Đứng bên cạnh người phụ nữ ấy là một người đàn ông tuổi – chắc là họ cùng tầm tuổi – đang nở một nụ cười gượng gạo với tôi.

Vẻ ngoài anh ta trông khá mạnh mẽ và có chút kiêu ngạo. Cơ bắp trông ghê thật.

Tóc nâu, có vẻ ngạo mạn. Với cái dáng vẻ như thế thì đáng ra tôi phải cảm thấy bài xích anh ta mới phải, nhưng kì quái là tôi lại chẳng có chút cảm giác khó chịu gì cả.

Chắc là vì tóc của anh ta không phải là nhuộm mà thành. Đó là một mái tóc màu nâu tuyệt đẹp.

---XXX---XXXX.

Người phụ nữ bật cười với tôi rồi nói gì đó.

Cô ta nói gì vậy? Tôi nghe không được rõ lắm, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Hay là không phải tiếng Nhật?

---XX----XXX.

Giọng của một người thứ ba vang lên từ đâu đó.

Tôi không thấy được.

Tôi cố ngồi dậy

Tôi cố ngồi dậy để hỏi họ “Đây là đâu vậy, mà mấy người là ai hả?”

Cho dù tôi là một thằng hikkimori đi chăng nữa thì tôi cũng chưa đến nỗi không biết cách nói chuyện.

Mấy việc như thế thì tôi vẫn có thể làm được.

-A, a---------- Âm thanh gì vừa phát ra từ miệng tôi vậy, tôi còn chẳng biết đấy là tiếng rên rỉ hay chỉ là tiếng thở mạnh nữa.

Cơ thể tôi không nhúc nhích được.

Tôi vẫn cảm nhận được những ngón tay và ngón tay của mình, nhưng lại không cử động được nửa thân trên.

-XXX-----XXXX. Cuối cùng, người đàn ông kia bế tôi lên.

Đùa à. Tôi nặng hơn 100kg đấy, làm sao mà bế lên dễ thế đ…

À không, có khi là mình bị hôn mê lâu ngày rồi, thế nên thể trọng mới giảm đi.

Dính phải vụ tai nạn như thế thì khả năng cao là mất tay mất chân gì rồi ấy chứ.

-Thế này còn tệ hơn là chết nữa, hà… Vào ngày hôm ấy.

Tôi đã nghĩ trong đầu như vậy.

Phần 2Edit Một tháng trôi đi.

Có vẻ như tôi đã được tái sinh.

Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra việc này.

Tôi đã trở thành một đứa bé.

Tôi nhận ra việc ấy khi được bế lên, đỡ ở sau gáy, rồi hình ảnh cơ thể của chính tôi lọt vào trong khóe mắt.

Mặc dù tôi không biết tại sao mình vẫn còn kí ức lúc trước, nhưng kể cả như vậy đi chẳng nữa thì đó cũng không phải là chuyện xấu.

Giữ lại được kí ức từ kiếp trước… Bất cứ ai cũng từng vui vẻ thử hình dung ra cảnh đó.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng cái tưởng tượng ấy lại có thể trở thành sự thật…

Đôi vợ chồng mà tôi trông thấy khi vừa mở mắt ra chắc là cha mẹ tôi.

Tuổi họ chắc khoảng tầm từ 20 tới 25. Rõ ràng là họ ít tuổi hơn “tôi” trong quá khứ.

Từ góc độ của một kẻ 34 tuổi như tôi thì nói rằng họ còn trẻ cũng không phải là sai.

Từng ấy tuổi mà đã có con, đúng là khiến người khác ghen tị mà.

Ngay từ đầu tôi đã để ý tới điểm này rồi, nhưng đây có vẻ như không phải là Nhật Bản.

Ngôn ngữ khác, bộ dạng cha mẹ tôi cũng không giống người Nhật, quần áo thì trông có vẻ giống kiểu của dân quê bản xứ.

Tôi chẳng thấy thứ thiết bị điện tử nào ở đây hết (cái người mặc tạp dề hầu gái kia đang dùng một miếng giẻ để lau nhà); đồ dùng gia đình, bát đĩa, rồi cả đồ nội thất nữa đều trông khá thô và được làm bằng gỗ. Hẳn đây không phải là một đất nước phát triển rồi.

Tất nhiên là vẫn có khả năng gia đình này quá nghèo và không đủ tiền để trả tiền điện.

…Có khi, cái khả năng ấy là rất cao ấy nhỉ?

Vì trong nhà có một người trông có vẻ là hầu gái, nên ban đầu tôi nghĩ chắc họ cũng thuộc dạng có tiền đấy, nhưng nếu đó chỉ là người thân bên đằng nội hay đằng ngoại tôi thì cũng chẳng có gì là lạ nữa. Lau dọn là việc hết sức bình thường mà.

Tất nhiên là tôi muốn được làm lại từ đầu rồi, nhưng việc sống trong một gia đình còn không trả nổi tiền điện khiến tôi vô cùng sốt ruột.

Phần 3Edit Nửa năm trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, sau khi lắng nghe những cuộc trò chuyện của bố mẹ tôi thì tôi bắt đầu hiểu thêm từng chút một.

Trình độ tiếng Anh của tôi không được cao lắm, nhưng có vẻ như cái câu “bạn sẽ học ngoại ngữ một cách rất chậm chạp nếu xung quanh chỉ toàn là những người nói cùng tiếng mẹ đẻ” là chính xác đấy. Hay là vì trí tuệ của cái thân thể này cũng khá được? Vì vẫn còn nhỏ tuổi nên tôi có thể ghi nhớ mọi việc rất mau.

Đến lúc này thì tôi đã có thể bò được rồi.

Có thể cử động được đúng là một chuyện tuyệt vời.

Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy thoải mái đến thế chỉ vì mình có thể di chuyển.

-Rời mắt ra một cái là con nó đã bò tới chỗ khác ngay rồi. -Hiếu động như thế cũng tốt chứ sao. Lúc mới sinh con chẳng khóc gì cả, làm anh lo chết đi được. -Tới giờ nó vẫn không khóc cơ mà. Bố mẹ tôi trò chuyện trong lúc nhìn tôi bò qua bò lại khắp nơi.

Ít nhất thì tôi không còn ở cái tuổi mà cứ khi nào đói là lại khóc rống lên.

Nhưng dù đã có gắng nín nhịn đến mấy thì tôi vẫn cứ ỉa đái linh tinh xòe cả lên, nên cuối cùng tôi cứ mặc kệ.

Dù mới chỉ biết bò thôi, nhưng nhờ đó tôi đã hiểu ra thêm được nhiều chuyện.

Đầu tiên là gia đình này cũng thuộc dạng khá giả.

Họ ở trong một căn nhà hai tầng làm bằng gỗ có hơn 5 phòng. Còn thuê một cô hầu nữa chứ.

Lúc đầu tôi tưởng cô hầu ấy là cô dì của mình hay gì đó, nhưng nhìn từ thái độ tôn kính của cô ấy với bố mẹ tôi thì hình như cô ấy không phải người trong nhà.

Nơi đây là một ngôi làng.

Nhìn từ khung cảnh bên ngoài cửa sổ thì tôi có thể đoán được đây là một vùng quê yên bình.

Nhà cửa nơi đây nằm khá rải rác, ở bên cạnh cánh đồng lúa mì sẽ có khoảng từ 2 tới 3 nhà.

Một nơi khá thôn dã. Chẳng thấy dây điện, đèn đường hay thứ gì tương tự thế cả. Có khi gần đây còn chẳng có trạm phát điện nào.

Mặc dù tôi vẫn nghe nói là ở nước ngoài, người ta chôn cáp điện ngầm dưới đất, nhưng cho dù là vậy đi nữa thì điều kì quái là căn nhà này lại chả có điện đóm gì cả.

Quê mùa quá đi mất. Tôi cảm thấy vô cùng đau đớn khi bị gạt ra ngoài vùng phủ sóng của sự văn minh. Cho dù được tái sinh đi chăng nữa thì tôi vẫn muốn có một cái máy tính riêng.

Ý nghĩ này của tôi ngừng lại vào một buổi chiều nọ.

Vì chẳng có việc gì để làm nên tôi muốn ngắm nhìn khung cảnh ở ngoài đồng, thế nên tôi lại bò lên ghế như thường lệ, ngó ra ngoài cửa sổ rồi chết sững người.

Bố tôi đang múa kiếm ở trong sân.

-Hả? Ông ấy đang làm gì vậy? Bằng đấy tuổi rồi mà vẫn múa may cái thứ đó, đấy là bố tôi sao? Hội chứng hoang tưởng của bọn cấp 2 à?

-Á, chết cha… Vì quá kinh ngạc nên tôi bị ngã từ trên ghế xuống.

Đôi tay còn chưa đủ lớn của tôi cố bám lấy cái ghế, nhưng chúng không đủ sức giữ người tôi lại, và thế là tôi ngã đập đầu xuống đất.

-Kyaaa! Tôi hét lên một tiếng.

Mẹ tôi đánh rơi đống quần áo vừa giặt trên tay xuống, rồi đưa hai tay lên che miệng, nhìn về phía tôi với vẻ mặt trắng bệch.

-Rudei! Con có sao không? Bà lao vội về phía tôi rồi bế tôi lên.

Sau khi ngó nghiêng các kiểu, bà mới vỗ ngực với vẻ nhẹ nhõm.

…A, may quá không làm sao.

-Này quý bà ơi, đừng có tự tiện bế nhấc người khác sau khi họ vừa bị va đập ở đầu chứ. Tôi thầm nhắc trong lòng cho mẹ tôi.

Nhìn từ vẻ lo lắng của bà thì hình như tôi ngã xuống ở một tư thế khá nguy hiểm thì phải.

Có khi tôi còn biến thành một thằng ngố sau khi bị đập đầu như thế ấy chứ. Có khi như thế cũng chẳng có gì khác biệt lắm.

Nói mới nhớ, sau gáy tôi có cảm giác đau âm ỉ. Ờm, việc dùng tay bám lấy ghế cũng đã làm giảm tốc độ rơi mà.

Nhìn từ biểu hiện không quá hoảng loạn của mẹ tôi thì chắc là không bị chảy máu rồi. Chắc chỉ bị sưng lên thôi.

Mẹ tôi cẩn thận xem xét lại cái đầu của tôi.

Vẻ mặt của bà cứ như thế “nếu có vết thương nào thì chắc chắn là rất nghiêm trọng rồi”.

Cuối cùng, bà đặt tay lên đầu tôi.

-Để cho chắc ăn… Hãy đề quyền năng của thần thánh biến thành vụ mùa bội thu, rồi ban tặng nó cho kẻ không còn đủ sức lực để đứng dậy thêm lần nữa, 『CHỮA LÀNH』 Tôi tí nữa thì bật cười.

Này này, đây phải chăng là phiên bản của cái câu “Cái đau mày mau đi đi” ở đây?

Hay là, ngoài ông bố múa kiếm ra thì mẹ tôi cũng là dân hoang tưởng nốt?

Cặp đôi chồng là chiến sĩ còn mẹ là tu sĩ ư?

Khi tôi nghĩ đến đó thì bàn tay mẹ tôi chợt phát ra một thứ ánh sáng dìu dịu, và rồi ngay lập tức, cơn đau của tôi tan biến.

…Ớ?

-Thấy chưa, giờ thì ổn rồi. Nói cho con biết, mẹ con đây cũng là một người phiêu lưu khá có danh tiếng đấy nhé. Mẹ tôi lên tiếng khoe.

Tâm trí tôi lập tức lâm vào sự rối loạn.

Kiếm, chiến binh, người phiêu lưu, chữa thương, niệm phép, tu sĩ. Những từ ngữ ấy cứ bay loạn cào cào trong đầu tôi.

Vừa rồi là cái gì thế? Mẹ tôi đã làm gì vậy?

-Sao thế? Bố tôi ngó vào từ bên ngoài cửa sổ sau khi nghe thấy tiếng hét của mẹ tôi.

Vì vừa múa kiếm xong nên người ông nhễ nhại mồ hôi.

-Anh nghe này. Nhóc Rudei lúc nãy trèo lên trên ghế… Tí nữa thì bị thương nặng đấy. -Ai chà, đàn ông con trai mà không hiếu động thì coi sao được. Bà mẹ có chút lo lắng, còn ông bố thì lên tiếng trấn an và chẳng coi đấy là việc gì lớn cả.

Một cảnh tượng thường thấy.

Nhưng có lẽ vì tôi ngã đập gáy xuống sàn nên mẹ tôi vẫn chưa chịu thôi.

-Đợi chút đã. Con nó còn chưa đầy tuổi cơ mà. Anh phải tỏ ra lo lắng một chút chứ! -Em cứ nói vậy chứ đằng nào con nó chả phải vấp ngã rồi mới lớn lên được. Như thế thì con mới khỏe mạnh được. Với lại nếu nó có bị thương thật, thì em chữa lành cho nó là được mà. -Nhưng em lo lắm. Cứ nghĩ đến cảnh con nó gặp phải chấn thương nghiêm trọng rồi em không kịp chữa cho nó… -Sẽ ổn thôi. Bố tôi nói thế rồi ôm lấy mẹ.

Mẹ tôi đỏ mặt lên.

-Anh đã rất lo lắng khi lúc mới sinh con chẳng chịu khóc gì cả. Nhưng giờ nếu nó đã nghịch như thế thì chắc mọi việc sẽ ổn rồi… Nói rồi bố tôi hôn mẹ.

Này này, hai người cố tình cho con thấy cảnh này đúng không.

Kế đó, bố mẹ tôi bế tôi sang phòng bên cạnh để ngủ, rồi đi lên trên tầng để làm công tác giúp tôi có thêm đứa em.

Cho dù hai người có lên trên tầng 2 rồi thì con vẫn nghe tiếng rên rỉ đấy nhé, ôi cái thế giới thực tại chết tiệt này.

-Nhưng mà, phép thuật à… Phần 4Edit Sau đó, tôi bắt đầu để ý tới nội dung nói chuyện giữa bố mẹ và cô hầu.

Và rồi tôi nghe thấy rất nhiều khái niệm không có trong từ điển của mình.

Đặc biệt là tên quốc gia, quận thành, và rất nhiều tên địa điểm khác.

Một số tên riêng mà trước đây tôi chưa từng nghe đến.

Có khi nào, nơi này…

Mà không, tôi dám chắc rồi.

Đây không phải là Trái Đất, mà là một thế giới khác.

Một thế giới nơi tồn tại kiếm và ma thuật.

Lúc này, tôi chợt nảy ra một tia cảm hứng.

…Nếu là ở thế giới này, thì có lẽ cả tôi cũng có thể có thành tựu.

Nếu đây là một thế giới của kiếm và phép thuật, một thế giới khác hoàn toàn so với lẽ thường, thì có lẽ tôi có thể làm được việc ấy.

Sống như một người bình thường, cố gắng chăm chỉ như một người bình thường. Cho dù có gục ngã đi nữa, thì tôi cũng có thể gượng dậy và sống trọn vẹn cuộc đời mình.

Kiếp trước tôi đã chết mà trong lòng tràn đầy nỗi ân hận.

Chết với nỗi áy náy cháy bỏng vì cái sự bơ vơ trơ trọi của mình, và vì tôi chưa làm được gì trong đời cả.

Nhưng tôi hiện giờ đã trải qua tất cả những chuyện đó mà vẫn mang đầy đủ kiến thức và trải nghiệm, giờ đây có thể tôi sẽ thực sự làm được việc ấy.

Sống một cách thật nghiêm chỉnh.