Chương 37: Ta không hứng thú, ta mẹ nó không chút hứng thú

"Ta không hiểu ngươi nói cái gì, ta cũng không có sở thích đấy."

"Hả, ngươi không thích thiếu nữ trẻ tuổi sao, vậy ngươi trước giờ nói thích ta chẳng lẽ là giả, ngươi thật ra thích lão thái thái, thích làm phi công chăng?"

"..."

Nghe xong, Trần Lâm liền chợt cảm thấy nhức đầu.

Quả nhiên văn hóa kiếp trước không có gì tốt, để Thường Nguyệt thỏa thích xem mới khiến nàng học xấu, cảm thấy thời gian này trôi qua không thú vị liền kiếm cớ gây chuyện.

"Ta không thích làm phi công, xin cảm ơn đã hỏi."

"Ngươi không thích gái trẻ, cũng không thích gái già, này thật khó chiều à, chẳng lẽ ngươi thích..."

"Được được rồi, dừng ở đây, ta thích ngươi, ta thích Tô Thường Nguyệt xinh đẹp nhất trần đời, vậy được chưa?"

"..."

Lần này đến lượt Thường Nguyệt trầm mặc một lát liền chợt hừ lạnh nói:

"Tha ngươi lần này đấy, hừ!"

Nghe vậy Trần Lâm không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm mà thở dài, đồng thời có chút bất đắc dĩ mà than:

"Ta hình như cũng không có đắc tội ngươi, ngươi sao đột nhiên liền khó chịu thế?"

"Ta khó chịu thì sao? Ngươi không thích ta như này?"

"Được được, ta thích ngươi như này nhất, Thường Nguyệt bé bỏng hài lòng chứ?"

"Hừ!"

Lâu lâu cô vợ trẻ lại giở chứng một lần, không có lần nào là Trần Lâm không khó thở.

Đáng tiếc trong nhà chỉ có mỗi cô vợ trẻ làm vốn, không dỗ không được, vì vậy hắn chỉ có thể từ tốn nói:

"Được rồi ta sai, nên hôm nay có món quà đặc biệt tặng ngươi nha."

"Quà? Quà gì đâu lấy ra thử."

Nghe thấy Thường Nguyệt đột nhiên hào hứng lên lại, Trần Lâm liền biết cô nàng này cố ý kiếm chuyện, chỉ là không có cách, là nam nhân những lúc như này nên dỗ vẫn phải dỗ.

Vì thế Trần Lâm liền đổi giọng nhẹ nhàng nói:

"Đợi tí, ta gửi bất ngờ qua cho ngươi."

Nói xong liền tạm thời treo máy.

Sau đó, ở ngoài thế giới thực, Trần Lâm thần sắc gấp gáp vội đứng lên hướng về trung tâm đi tới.

Thấy Tư Cát Gia Kiệt chuẩn bị thu hộp gỗ về liền vội nói:

"Gia Kiệt sư huynh đợi chút, sư đệ quả thật có hứng thú với đôi kim nhãn này, không biết sư huynh có tiện nhìn thử món binh khí này một chút."

Nói xong, Trần Lâm liền từ trong kho đồ lấy ra thanh "Thiết Tinh Kiếm" đã móc meo trong đó không biết bao lâu, định dùng để trao đổi hai viên kim nhãn.

Mà Tư Cát Gia Kiệt, nghe có người muốn giao dịch, cũng không ôm nhiều hi vọng lắm mà ghé mắt nhìn tới thanh trường kiếm trên tay đối phương.

Đột nhiên, hắn liền nổi lên hứng thú nói:

"Không biết sự đệ là..."

"Sư đệ là Trần Lâm, hân hạnh được gặp Tư Cát Gia Kiệt sư huynh."

"Haha, ta cũng hân hạnh được gặp sư đệ, không biết sư đệ có thể để sư huynh nhìn thanh kiếm này một chút không?"

Trần Lâm cũng không chối từ mà đưa "Thiết Tinh Kiếm" cho đối phương.

Nâng thanh kiếm trên tay, Tư Cát Gia Kiệt có thể cảm thấy được hai tay hơi trầm xuống vì sức nặng của thứ này, ngoài ra còn có phong mang lóe mắt toát ra từ lưỡi kiếm mang theo cảm giác sắc lẹm khiến người ta không nhịn được mà hơi rùng mình.

Chỉ nhìn sơ qua, Tư Cát Gia Kiệt đã yêu thích không nỡ rời tay liền nói:

"Quả là bảo kiếm, không biết tên của thanh kiếm này là...?"

"Cũng không giấu diếm sư huynh, sư đệ cũng vô tình nhặt được thanh kiếm này, bởi vì không thiện đấu pháp nên tới nay còn chưa từng sử dụng, nên cũng không có đặt tên, có lẽ là số mệnh sắp đặt để nó tới được tới tay sư huynh, sư huynh nếu yêu thích không ngại đặt cho thanh kiếm này một cái tên đi."

"Là vậy sao, vậy sư huynh cũng không khách khí, thanh kiếm này vừa nặng vừa sắc bén, lại còn toát ra lãnh ý, liền gọi là Tuyệt Hàn Kiếm."

Nói xong, Tư Cát Gia Kiệt liền vô cùng hài lòng đưa hộp gỗ cho Trần Lâm, đồng thời còn có tặng kèm một tấm lệnh bài:

"Thanh kiếm tốt như này, sư huynh cũng không khiến sư đệ thiệt thòi, đây là "Huyết Long Kim Nhãn" và lệnh bài của Truyền Công Các, có lệnh bài này sư đệ có thể thỏa thích lựa chọn một quyển bí tịch trong Truyền Công Các."

Nghe vậy, Trần Lâm không khỏi có chút ngạc nhiên, không ngờ vị sư huynh này lại hào phóng như thế.

Chỉ là Trần Lâm cũng không định khách khí, vì vậy vội vàng nói:

"Sư đệ cảm tạ sư huynh rất nhiều."

"Haha sự đệ khách khí."

Về lại chổ ngồi, Trần Lâm có thể cảm giác vô số ánh mắt ghen tỵ đang nhìn mình, này cũng phải, dù sao có thể dùng một thanh kiếm liền đổi được nhiều chổ tốt như thế, ai lại không đỏ mắt.

Vì vậy sau đó, tới phiên các thiên tài thế gia khác ra sân muốn đổi đồ, mọi người đã tích cực hơn rất nhiều, ai cũng mong đợi mình may mắn gặp được một vị sư huynh hào phóng như Tư Cát Gia Kiệt.

Chỉ là Trần Lâm cũng không để ý mấy thứ này mà đem đồ vật thu vào kho đồ.

Bởi vì cả hai dùng chung hệ thống, chỉ khác mỗi bảng, nên kho đồ là của chung.

Hai người dù cách xa đến mấy, chỉ cần bỏ vật vào kho đồ, người còn lại có thể lấy ra bất kỳ lúc nào.

Vì vậy lúc này mặc dù cách rất xa, nhưng Thường Nguyệt cũng đã nhận được "Huyết Long Kim Nhãn".

Nhìn thấy món quà này, Thường Nguyệt cảm thấy rất ấm lòng, mặc dù nàng cũng không biết thứ này là thứ gì.

"Đó là "Huyết Long Kim Nhãn", có thể dùng để luyện đan hoặc chế biến như món ăn cũng được, có thể giúp cường hóa thị lực của ngươi lên rất nhiều, sao rồi, hài lòng chứ."

"Hừ, xem như miễn cưỡng đi."

"Vậy có thể nói cho ta biết ta sai ở đâu được chứ."

"Ngươi còn không biết ngươi sai ở đâu?"

"..., Trần Lâm thiên tư ngu dốt, còn mong Thường Nguyệt tỷ tỷ xinh đẹp cáo tri cho."

"Đừng có giả vờ nịnh nọt ta, ngươi vô tâm như mấy ngày nay thế nhưng là làm cho ta rất tức giận."

Vô tâm? Ta vô tâm hồi nào, sao ta không biết?

"Rõ ràng ngươi ở trong tông môn rảnh rỗi, trong khi ta bên ngoài cật lực vất vã như vậy, thế mà cũng không có nổi một lần gọi cho ta để hỏi thăm, ngươi chê ta lớn lên không thùy mị nết na nên kiếm con khác rồi chứ gì."

"..."

Cắt, cắt! Đạo diễn đâu cho ta đổi vai , hoặc là đổi vợ cũng được.

Mặc dù trong lòng có rất nhiều lời hay ý đẹp, như châu như ngọc nhưng không tiện nói ra, Trần Lâm chỉ có thể nhẫn nại dỗ đối phương đến khi nàng chịu trở lại bình thường.

Hắn hiện tại khẳng định con hàng này đi làm nhiệm vụ nhàm chán phát hoảng nên mới cố tình kiếm chuyện với hắn cho vui.

Hắn lúc này nếu như dám nổi nóng, sợ rằng sẽ phải lãnh lấy tuyệt chiêu chí mạng của các chị em, chính là câu "Anh quát em à?", đến lúc đấy đối phương dỗi mạnh hơn, hắn sẽ càng khổ hơn nữa, nên Trần Lâm lúc này chỉ đành tạm gác lại, sau này tự có cách để cho đối phương đẹp mặt.

Hao tâm tổn trí hồi lâu, cuối cùng mới dỗ xong cô vợ trẻ, Trần Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, liền hỏi thăm tới chính sự.

"Lần nhiệm vụ này thế nào, ngươi phát hiện ra "Song Linh Căn" à?"

"Đúng vậy, không tệ phải không, mặc dù "Song Linh Căn" của đối phương không đều, một màu đậm một màu nhạt, ta cũng không hiểu đó là tình huống gì, nhưng kệ đi, "Song Linh Căn" là được thưởng rồi."

"Này... quả thật là may mắn."

Đúng vậy, rất may mắn, dù sao kiểm tra ra "Song Linh Căn" mặc dù không hiếm như trúng số độc đắc, nhưng cũng tương đương với trúng giải nhì, cũng phải rất may mắn mới được.

"Mà lại, vị nữ hài là "Song Linh Căn" ấy cũng tương đối đặc biệt nha, ta nghĩ ngươi có lẽ sẽ hứng thú."

"Ta không hứng thú, ta mẹ nó không chút hứng thú, đừng có mà nói những câu dễ hiểu lầm như thế."

"Không không, tin ta, ngươi sẽ hứng thú mà hắc hắc."