Đáng tiếc, khoảng thời gian vui vẻ à nhầm, là khoảng thời gian u ám kéo dài không lâu, biến cố liền đến.
Câu chuyện của hắn kém tí liền trở thành hậu cung văn nếu Doãn ca không xuất hiện.
Người này đột nhiên tiếp cận hắn, lại tỏ vẻ thân thiết vô cùng, giúp đỡ hắn đủ điều.
Nếu không nhờ tên này, Trần Lâm muốn có mạng lưới nhân tế rộng rãi như hiện tại liền có chút khó.
Vốn còn không biết Doãn Thiên Kỳ muốn gì từ hắn, ít lâu sau Trần Lâm liền hiểu vị sư huynh này lăm le Trầm Linh Nhi.
Trần Lâm cũng không hiểu khẩu vị của vị sư huynh này lắm, dù sao đối phương nói gia thế có gia thế, nói vẻ ngoài có vẻ ngoài, tùy tiện hô một tiếng là có biết bao nhiêu nữ đệ tử vừa xinh đẹp lại đáng thương tiếp cận cầu an ủi, cần gì lăm le hoa trong chậu khác như thế.
Chỉ là nghi vấn cũng chỉ là nghi vấn, Trần Lâm cũng không quá để tâm, dù sao kiếp trước cũng từng yêu đương nhiều lần cũng chia tay nhiều người rồi, lại thêm một người qua đường nữa cũng không sao.
Mà lại, việc Trầm Linh Nhi bỏ hắn theo Doãn Thiên Kỳ cũng khiến Trần Lâm nhận ra Thường Nguyệt quý giá nhường nào, giữa đám người chạy theo lợi ích như vịt, chỉ có cô nàng này không ngại kẻ tầm thường như hắn.
Trần Lâm biết, Thường Nguyệt cũng trải qua không ít người truy cầu, nghe không thiếu lời dỗ ngọt ngào khi vừa nhập tông môn, dù sao nàng cũng là thiên tài "Song Linh Căn", nhưng mặc kệ vì lý do gì, khi ấy trước khi thức tỉnh hệ thống, Thường Nguyệt vẫn chọn hắn.
Chỉ so sánh một chút thôi, liền thấy được đâu là châu báu thật sự, cần gì vì viên đá bên đường mà phải tiếc?
Có thể nói, sau chuyện đấy, mặc dù bất đắc dĩ phải đóng vai kỳ lân một lần, Trần Lâm cũng cảm thấy ý nghĩ thông suốt không ít.
Hắn nhận ra rằng bản thân là người rất nhỏ mọn, trong lòng đã không còn chổ chứa người thứ hai.
Vì vậy Trần Lâm cũng dẹp luôn ý nghĩ lập hậu cung, quyết định từ đây sẽ dành cho Thường Nguyệt những gì tốt nhất hắn có.
Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn bất đắc dĩ làm kỳ lân, Thường Nguyệt không phải cũng bị tương tự đấy thôi.
Mặc dù người cắm cho nàng chiếc xừng nhỏ nhỏ xinh xinh là hắn, nhưng đây chẳng phải là số mệnh tác hợp cho hai người bọn hắn có tướng phu thê đấy sao.
Ân, hẵn là như thế rồi.
Nghĩ như thế Trần Lâm cũng không bực tức gì mấy, bắt đầu cùng mọi người giao lưu vui vẻ.
Mặc dù hắn có chút drama, nhưng dù sao cũng không nghiêm trọng, ngoại trừ trêu hoa ghẹo nguyệt, bội bạc phụ tình xong lại bị người khác phụ, cùng vài tên bất lương khác bắt chẹt một chút đệ tử mới... thì không còn gì khác, đệ tử nữ chướng mắt hắn không nói, những người khác biết hắn có tay nghề chế phù không thấp, mọi người cũng không ngại giao lưu kết giao một chút.
Nói về chuyện xã giao kết bạn, Trần Lâm vẫn có một chút ưu thế.
Đầu tiên là hắn có kinh nghiệm tình trường, rất dễ chém gió, phải biết là dù ở thế giới nào, chủ đề về tình cảm luôn hấp dẫn trên bàn tiệc, dù là drama hay là ai đó kết hôn với ai đó và có hạnh phúc mỹ mãn hay không, mọi người đều rất thích nghe. Nhất là ở đây, chỉ toàn các thiếu niên mới lớn, mặc dù có rất nhiều người tu vi cao hơn hắn, nhưng nói về tuổi tác, Trần Lâm đã gần như là người lớn tuổi nhất trong sảnh tiệc này, tuổi lớn hơn hắn hoặc là đã vào nội môn, hoặc là không còn muốn phấn đấu nữa đã sớm trở về gia tộc hưởng lạc.
Mà thứ hai là Trần Lâm biết cách nói chuyện, lời hắn nói ra thường là lời người khác muốn nghe, mặc dù này cũng không phải ý nghĩ trong đầu hắn lúc này, có thể nói Diệp Vô Nhai âm thầm mắng Trần Lâm là bè lũ xu nịnh cũng không sai, dù sao nếu có thể bằng vài câu tâng bốc liền kiếm được lợi ích, hắn cũng không ngại.
"Trần sư huynh ngươi cũng quá đáng thương, ta tin người như sư huynh sẽ sớm tìm được chân ái, không cần thiết phải vì mấy bông hoa ven đường mà buồn lòng."
Ta tìm được chân ái rồi, xin đừng để cô vợ trẻ nghe được câu đó, xin cảm ơn ngươi.
"Haha, Lục sư đệ không cần phải như thế, hôm nay là ngày vui, chúng ta cạn ly."
"Cạn ly."
"Cạn ly."
Mọi người cười nói rôm rả, uống từng ngụm rượu lớn, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Lúc này, tại khu vực trung tâm, từ ghế chủ tọa đứng lên, Tư Cát Gia Kiệt chợt hắng giọng nói:
"Mọi người dừng nghe ta nói một chút."
Nghe vậy, bầu không khí cũng chợt yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt ghé mắt về hướng trung tâm.
Thấy vậy, Tư Cát Gia Kiệt cũng không kéo dài thời gian mà lên tiếng:
"Hôm nay, rất hân hạnh khi được mọi người nhiệt tình tham gia buổi yến tiệc nhỏ này, khó được một lần mọi người tụ tập đông đủ, vì vậy Gia Kiệt đề nghị chúng ta làm một cuộc trao đổi nhỏ để mọi người bù đắp lẫn nhau một chút, hâm nóng bầu không khí cho các tiết mục sau."
Mọi người nghe xong, đều đồng loạt nổi lên hứng thú, không ít người quả thật có chút đồ vật không cần dùng, hiện tại là cơ hội tốt để thanh lý, những người không có đồ dư thừa cũng không ngại xem náo nhiệt một chút, nếu có thứ bọn hắn cần, vậy cũng không ngại ra giá một chút.
Vì vậy, tất cả mọi người đều đồng ý.
Thấy vậy, Tư Cát Gia Kiệt mỉm cười lên tiếng:
"Nếu đã vậy, Gia Kiệt liền làm thử một chút, ta có một đôi "Huyết Long Kim Nhãn" rất tươi mới, vô cùng thích hợp để làm tài liệu luyện đan, hiện tại cần một thanh binh khí thuận tay để chuẩn bị cho kỳ thi đấu sắp tới, mọi người nếu hứng thú đồng thời có binh khí không cần dùng có thể lấy ra để Gia Kiệt xem một chút, nếu không thành thì thôi."
Nghe thấy "Huyết Long Kim Nhãn" mọi người cũng chợt hứng thú chắm chú nhìn hai viên ngọc màu vàng được đựng trong hộp ngọc trên tay Gia Kiệt.
Dù là Trần Lâm cũng có hứng thú một chút.
Huyết Long tất nhiên không phải danh từ để xưng hô chân long, Huyết Long là một loại cá chép tương đối quý, tốc độ bơi rất nhanh, lại chỉ xuất hiện ở vùng nước sâu, vì vậy rất ít xuất hiện trên thị trường.
Mà bởi vì thường bơi ở vùng nước sâu, chứa đựng vô số sinh vật khủng bố, tộc Huyết Long có thể còn tồn tại cũng không phải nhờ vận khí mà là do chúng có một đôi mắt vô cùng nhạy cảm, bất kỳ rục rịch gì đều có thể bị Huyết Long phát hiện sớm sau đó bơi mất hút.
Vì vậy, hai mắt của Huyết Long tương đối quý, mặc dù không có khả năng khiến người sử dụng cũng có thể sở hữu đôi mắt nhạy bén như của Huyết Long, nhưng cũng tăng cường rất nhiều cho thị giác.
Trần Lâm cân nhắc không biết có nên mua đôi mắt này về không, mặc dù ngũ giác đối với tu sĩ Luyện Khí rất quan trọng, nhưng sau khi Trúc Cơ, thức tỉnh thần thức, ngũ giác liền không còn quá mức quan trọng nữa, vì vậy đôi mắt này mặc dù có người cạnh tranh, nhưng hẵn cũng sẽ không quá kịch liệt.
Quả nhiên như thế, mấy phút trôi qua liền có không ít người đem Linh Khí trung phẩm tới để thử trao đổi, nhưng Gia Kiệt vừa thấy liền lắc đầu từ chối.
Này cũng dễ hiểu, mặc dù đôi mắt này quả thật giá trị ngang với một món Linh Khí trung phẩm, nếu coi trọng một chút, thì ngang với Luyện Khí trung phẩm nhưng loại phòng ngự cũng có thể.
Nhưng Tư Cát Gia Kiệt xuất thân phong phú hiển nhiên chướng mắt chút đồ vật ấy.
Hắn muốn thử nhìn xem xem có thể kiếm lời chút đỉnh không, nhưng hiện tại xem ra khó.
Mà lúc này, Trần Lâm cũng đột nhiên cảm nhận được ý niệm của Thường Nguyệt đang câu thông, trùng hợp hắn cũng muốn hỏi nàng thử có muốn thứ này không, liên lập tức tiếp nhận ý niệm của đối phương.
Ai ngờ vừa câu thông, lời đầu tiên của nàng kém chút làm hắn phun rượu bằng mũi.
"Trần Lâm Trần Lâm, ta tìm được mục tiêu ngươi ưa thích này, bé gái mười một mười hai tuổi, "khả ái đáng yêu", thiên phú cực giai là Song Linh Căn, nghe có đã không hắc hắc."