Chương 19: Gặp nạn 3
Dịch: Achlys
Biên: Gyura
Ngay lúc đao chém tới người của hắc y nhân kia, Vân Dục liền nhanh tay lẹ mắt che kín hai mắt Khuynh Thành.
Hình ảnh máu tanh trước mặt, khiến cho dạ dày Vân Dục quay cuồng một hồi, thiếu chút nữa nôn ra!
Trong lòng không ngừng tự nói với bản thân, cậu là nam tử hán, muội muội bây giờ đang cần cậu bảo hộ, cậu tuyệt đối không thể sợ hãi.
Cũng may là lúc trước đi theo Lý đại phu khám bệnh cho người khác, cũng từng ở trong nhà của Lý đại phu nhìn thấy ông ấy khám nghiệm thi thể của bệnh nhân chết vì trọng thương, cậu mới có thể giữ được lý trí trong thời điểm này, không đến mức bị một màn máu tanh tàn bạo này làm cho hoang mang lo sợ.
- Chết tiệt, hắn không phải đã trúng độc rồi à...!
Giữa đám hắc y nhân, một tên khóe mắt mang theo vết sẹo dữ tợn mắng to.
Bọn họ đã xác định chính xác việc Hiên Viên Dạ Lan trúng độc, giờ phút này cực kỳ suy yếu.
Nhưng tên này suy yếu chỗ nào chứ, hắn rõ ràng là ác ma giết người không chớp mắt.
Hơi thoái chí, thì bất chợt hắc y nhân mặt sẹo nghe được giọng nữ non nớt mềm dẻo phảng phất như thiên sứ vang lên.
- Nhị ca, tại sao ngươi lại phải che mắt ta?
Giọng của tiểu hài tử?
Nhìn về hướng giọng nói phát ra, hắc y nhân mặt sẹo thấy được hai tiểu hài tử cực kỳ không phù hợp ở đây, đáy mắt nổi lên một sự nóng bỏng quỷ dị.
Như ánh mắt độc xà vậy, khiến cho tim Vân Dục xiết chặt, trừng mắt đối chọi lại ánh mắt hung ác của tên hắc y nhân kia.
- Cút ngay, cách xa chúng ta ra một chút!
Vân Dục không cần suy nghĩ mà ném cái ghế về phía hắc y nhân mặt sẹo, sau đó cũng không cần biết có trúng hay không, lôi kéo cánh tay muội muội nhà mình cuống quýt chạy ra khỏi gian nhà nhỏ hẹp.
- Hừ, chút tài mọn.
Một tay nắm ghế, tên mặt sẹo dễ dàng bóp nát thành một đống gỗ vụn, khóe môi khát máu, đuổi theo hai hài tử, đầu tiên là đá một cước lên người Vân Dục, rồi hung hăng giẫm cậu ở dưới chân.
- Ah...
Vân Dục đau đớn khẽ rên một tiếng, bàn chân trên lưng kia nặng như thể ngàn cân, giẫm cậu đến không thở nổi.
- Khuynh Thành, chạy trước đi!
Biết rõ đám người này đều là dân liều mạng, Vân Dục vội vàng nói với muội muội nhà mình.
- Không, ta không muốn!
Khuynh Thành cố chấp lắc đầu, nói thế nào thì cũng không muốn rời xa ca ca!
- Không muốn đi cũng tốt, tiểu nha đầu, ngươi cũng đến đây đi!
Tên mặt sẹo nhìn tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác trước mặt, tà ác vươn tay ra.
Loại người như Hiên Viên Dạ Lan, làm sao có thể tuỳ tiện bảo hộ hài tử không quen biết, hai tiểu quỷ này thân phận không chừng không đơn giản, lợi dụng được, cho dù là nam nhân đáng sợ kia, cũng nhất định sẽ bị yếu thế trước mặt bọn họ!
Bàn tay tà ác bừng bừng dã tâm, từng bước tới gần Khuynh Thành.
Lúc này Hiên Viên Dạ Lan thấy được cảnh đó, ánh mắt theo đó mà u ám lại.
Động tác tay cũng nôn nóng hơn ba phần, mắt thấy tên mặt sẹo sắp bắt được Khuynh Thành!
Khoảng cách đến Khuynh Thành quá xa, Hiên Viên Dạ Lan nhìn ba người còn đang cản trở mình, mắt lộ ra hung quang!
- Một đám cẩu quấn chân.
Nhìn khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch của Khuynh Thành, mắt Hiên Viên Dạ Lan lạnh như băng.
Bầy kiến hôi này, thật sự là đáng chết vạn lần!
Hắc y nhân đang ngăn trước mặt Hiên Viên Dạ Lan bị dọa trong lòng, ánh mắt của người này vì sao lại khiến cho người khác sợ hãi như thế, giống như La Sát đòi mạng.
Bị sợ hãi làm cho bất động, hắc y nhân trơ mắt nhìn Hiên Viên Dạ Lan chém tới chỗ mình.
Hắn xong rồi!
Trong nháy mắt đã chém đứt cổ của tên này, Hiên Viên Dạ Lan đang muốn xông ra, vừa lúc nghe được Khuynh Thành thét lên.
Bị dọa sợ đến nhắm chặt mắt lại, Khuynh Thành đối diện với khuôn mặt to hèn mọn bỉ ổi của hắc y nhân mặt sẹo đang dần dần đến gần mình, bàn tay trắng nõn nhỏ bé liền tát một cái.
- Đồ quái dị, ngươi đừng qua đây!