Chương 18: Gạp nạn 2

Chương 18: Gặp nạn 2

Dịch: MM

Biên: Gyura

Lực lượng còn dư lại lan ra, đuôi tên kịch liệt rung động!

Có thể thấy được người bắn tên dùng lực mạnh đến nhường nào, nội lực dư lại vẫn còn xao động quanh tên, cảnh hung tàn như vậy Vân Dục mới thấy lần đầu!

Cậu vẫn còn đang thắc mắc nam nhân này sao lại làm vậy, nhưng khi cậu nhìn thấy mưa tên vừa rồi thì không khỏi lông tóc dựng đứng cả lên.

Không phải là hoảng sợ đơn thuần, mà là run sợ!

Vị trí tên cắm xuống, chính là chỗ lúc nãy Khuynh Thành ở đấy.

Nếu bọn họ chậm chạp dù chỉ một khoảnh khắc thôi, mưa tên chắc chắn sẽ đâm thủng đầu Khuynh Thành rồi đâm xuyên trúng vào chỗ của nam nhân này!

Đáy mắt của cậu toát lên sát khí, Vân Dục theo bản năng nắm lấy tay của muội muội, vừa quay qua nhìn, quả nhiên thấy được sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch của Khuynh Thành, liền nhẹ nhàng dỗ dành.

- Đừng sợ, có ca ca ở đây rồi.

Khuynh Thành chưa từng thấy trận địa hung hiểm như này bao giờ, mặc dù rất muốn khóc nhưng vẫn cố chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống.

- Vâng...!

Vân Dục cảnh giác nhìn nam nhân, cậu biết dàn mưa tên này nhất định không phải là nhắm vào hai hài tử nông thôn như bọn họ, do đó tất nhiên là nhằm vào cái tên này.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Cậu hỏi.

- Bảo vệ tốt muội muội của ngươi.

Không có thời gian trả lời Vân Dục, Hiên Viên Dạ Lan chắn trước người hai hài tử, đáy mắt dâng trào sát khí.

- Hiên Viên Dạ Lan, chịu chết đi.

Ngay sau làn tên là năm tên hắc y nhân, bộ dạng hùng hổ tay lăm lăm đao sắc, nhanh nhẹn vọt vào, sát khí ngập trời, khiến cho gian nhà vốn chật hẹp lại càng chật hẹp hơn.

Khuynh Thành gắt gao nắm chặt tay của ca ca, đôi môi của Vân Dục cũng đã mím tới trắng bệch.

Nép sát vào tường, bọn nhỏ chưa bao giờ chứng kiến tràng diện này, nhưng cũng có thể biết được đám người trước mắt này không hề có ý tốt.

Có điều, đám hắc y nhân này cũng không có chú ý tới bọn chúng, thân hình nhoáng lên một cái lao ra, mục tiêu nhằm vào đương nhiên là Hiên Viên Dạ Lan.

- Vài tên kiến hôi mà cũng có mặt mũi tìm tới đây sao.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn vang lên.

Cùng lúc đó là lưỡi đao sắc bén của hắc y nhân xé không mà qua, mắt thấy sắp chém tới cần cổ của Hiên Viên Dạ Lan.

- Tiên tử ca ca cẩn thận!

Khuynh Thành lo lắng kêu.

Hiên Viên Dạ Lan lúc này chỉ mặc mỗi tiết khố, thân hình rắn chắc, quanh thân tản mát ra khí thế vương giả, nhưng dù sao cũng chỉ là thân xác phàm tục làm sao có thể đọ lại sự bén nhọn của đao kiếm.

Vân Dục vừa bảo vệ cho muội muội, vừa lo lắng nhìn.

Bên này, Hiên Viên Dạ Lan nghe được lời quan tâm của Khuynh Thành, đáy mắt hơi dịu xuống nhưng chỉ vài giây thôi, sau đó lại càng ngoan lệ hơn.

Đánh ra một chưởng cách không, như muốn phá đá xuyên mây, nội lực hùng hậu nương theo đầu ngón tay mà ra, đập lên mũi đao tạo ra một âm ba vang vọng, nội lực bao quanh thanh đao cũng tan rã ngay tức khắc, dư lực từ đó khuếch tán, khiến cho bàn tay cầm chuôi đao của hắc y nhân trở nên tê dại, lòng bàn tay có cảm giác đau đớn không ngừng.

Nội lực quá mạnh mẽ!

Hắc y nhân biểu cảm hoảng sợ đối mặt với ánh mắt hung ác của Hiên Viên Dạ Lan.

Giống như đang nhìn thấy tử thần, trơ mắt mà nhìn nam nhân này cứ thế mà thản nhiên vặn nát cổ tay mình, đoạt đi vũ khí của mình!

Thậm chí còn không kịp kêu lên đau đớn thì đã bị nam nhân trước mặt khua đao chém ngược trở về, tức khắc thanh âm như kim loại cắt qua thịt heo quỷ dị vang lên, lưỡi đao ngay ngắn chính xác chém ngang phần bụng của hắc y nhân, suýt chút nữa thì chặt đôi thân thể này ra!

Máu tươi phun trào, có cái gì đó nóng hổi văng ra từ phần bụng của thi thể.