Chương 17: Gặp nạn 1

Chương 17: Gặp nạn 1

Dịch: D2

Biên: Gyura

Vân Dục vốn đang ngóng trông mẫu thân trở về, nghe thấy tiếng nói của Khuynh Thành, cậu ngay lập tức nghiêng đầu sang.

Vừa lúc nhìn thấy người nam nhân nằm trên mặt đất kia vẫn đang nắm chặt cổ tay của muội muội, khuôn mặt nhỏ bé trong phút chốc trở nên đầy lạnh lùng.

-Người làm gì vậy hả? Thả muội muội ta ra!

Vân Dục lao như bay qua trước mặt Khuynh Thành.

-Ca ca, hắn không có ác ý mà.

Khuynh Thành vừa nói, vừa nhanh chóng gạt tay Hiên Viên Dạ Lan xuống. Hiên Viên Dạ Lan cảm thấy cánh tay của mình đang tê rần, liền buông ra.

Sức lực của tiểu nha đầu này... hình như không giống bình thường.

Hiên Viên Dạ Lan nhíu nhẹ hàng lông mày, đưa mắt nhìn về phía Vân Dục đang bảo vệ Khuynh Thành ở sau lưng tựa như đang bảo vệ gà con hết mức cẩn thận.

Tiểu nam hài ở trước mặt, một thân quần áo mỏng manh, rách rưới, tuy là quần áo bị chắp vá, nhưng khí chất của cậu toát lên lại vô cùng sạch sẽ. Cái gương mặt nhỏ nhắn, trắng trắng mềm mềm kia, càng nhìn càng thấy rất quen mắt.

Rất nhanh, hắn đã hiểu ra tại sao mà khi nhìn thấy hai hài tử trước mắt này lại luôn thấy quen mắt như vậy rồi.

Bởi vì, bọn chúng bộ dáng có phần tương tự với hắn.

Cái suy nghĩ này làm cho nội tâm vẫn luôn bình tĩnh của Hiên Viên Dạ Lan, vô thức nổi lên xung động.

-Ở đây là nơi nào?

Hiên Viên Dạ Lan mở lời hỏi thăm, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn nơi cổ họng.

Khuynh Thành trả lời hắn.

-Tiên tử ca ca, đây là Thôn Đào Nguyên. Huynh bị thương, là mẫu thân của muội cứu huynh đó.

Bốn chữ 'Tiên tử ca ca', đã thành công làm cho khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Dạ Lan đen lại.

-Người gọi ta là gì?

Hắn thấy khó tin, vậy mà lại có người dám dùng cách xưng hô nữ tính như thế để gọi hắn!

-Tiên tử ca ca!.

Khuynh Thành thản nhiên ngây ngô cười vui vẻ với Hiên Viên Dạ Lan, miệng nhỏ để lộ ra hàm răng trắng sáng.

Ái chà!

Tiên tử ca ca sau khi mở mắt, lại càng đẹp hơn lúc nhắm mắt nhé.

Nếu như đổi lại là người khác gọi Hiên Viên Dạ Lan như vậy, e là lúc này, đầu kẻ ấy phải chuyển nhà mấy lần rồi, nhưng mà không biết vì sao, khi Hiên Viên Dạ Lan nhìn thấy gương mặt tươi cười của tiểu nha đầu trước mặt, lại không hề thấy tức giận chút nào, ngược lại trong lòng còn có một loại cảm giác ấm áp rất vi diệu.

Cái loại cảm giác kỳ lạ này, làm cho ánh mắt của Hiên Viên Dạ Lan càng ngày càng trầm xuống.

Bỗng dưng, một đạo sát khí mãnh liệt phá gió mà tới, sát khí sắc bén như chém đứt khoảng không, ngay tại khắc này, cứ hùng hồn mà lướt đến, khiến cho ánh mắt của Hiên Viên Dạ Lan chợt biến lạnh.

Mưa tên đen như mực vô tình phóng thẳng tới, mũi nhọn sắc bén lấp lóe hàn quang, xé gió mà qua, trên đầu tên đều được tẩm độc, vừa nhìn là biết nếu trúng phải chỉ có nước chết mà thôi.

Khuôn mặt Khuynh Thành vẫn một vẻ ngây thơ, Vân Dục cũng chẳng kịp có phản ứng gì, nghe thấy âm thanh lao đến của mũi tên, khó hiểu liếc mắt qua, thì tên nam nhân kia đã nhanh chóng bay đến, nhanh như chớp liền ôm chặt lấy.

Cũng không biết vì sao, bản thân sẽ đưa ra chủ ý bảo vệ cho hai hài tử này, tốc độ bay của Hiên Viên Dạ Lan càng nhanh, hai tay bảo hộ đầu của chúng, đem đám nhóc này bảo vệ gắt gao ở trong lòng.

Trong nháy mắt khi ôm lấy hai hài tử, tận sâu trong đầu hắn không khỏi toát lên sự run rẩy.

Tâm tình bỗng xuất hiện sự dao động cực kỳ nhỏ bé, hàng lông mày đen đẹp đẽ của hắn đã nhíu lại.

Bọn họ quá gầy.

Yếu đuối đến đáng thương, thân hình bé nhỏ gầy guộc, vừa nhìn liền hiểu rõ, cuộc sống thường ngày rất khó khăn.

Gia đình nông thôn nghèo khó, hài tử lúc còn nhỏ ăn không đủ no cũng là điều bình thường, nhưng mà khi Hiên Viên Dạ Lan ôm chặt hai đứa, trong lòng truyền đến cảm giác khó chịu, khiến hắn không thể thờ ơ.

Tất cả suy nghĩ này đều chỉ hiện lên trong chớp nhoáng, Hiên Viên Dạ Lan ôm theo hai hài tử lộn một vòng trên đất.

Mưa tên đen kịt lập lòe hàn quang lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, chúng nó vừa vặn đâm thẳng trúng vị trí mà bọn họ mới dừng lại lúc nãy, khí thế mạnh mẽ, vững vàng, bắn thủng cả chiếc giường cũ nát kia!