Chương 20: Gặp nạn 4

Chương 20: Gặp nạn 4

Dịch: Vô Ưu Tỷ

Biên: Gyura

Tất nhiên là hắn ta chẳng thèm đặt một hài tử vài tuổi vào mắt, tên mặt sẹo đó nghênh ngang đắc chí, miệng còn giễu cợt.

-Haha, hài tử bé bằng cái mắt muỗi như ngươi thì có thể làm gì lão tử? Gãi ngứa cho ta sao?

Tên mặt sẹo không hề để ý đến Vân Dục đang nhìn hắn như nhìn một tên ngu ngốc.

Muội muội của cậu có sức mạnh rất lớn, dù sao thì cũng có thể đánh ngã một con chó như hắn ta.

Tên mặt sẹo vừa dứt lời, bàn tay đang giơ trên cao của Khuynh Thành bỗng nhiên tạo ra một cơn gió xoáy, tát bốp một cái lên khuôn mặt của hắn ta.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai chói tai vang dội như sấm sét nổ tung truyền đi thật xa trong không khí.

Nhất thời, toàn bộ mọi người đều ngạc nhiên nhìn tên mặt thẹo chỉ mới ăn một cái tát, trong nháy mắt bay thẳng ra ngoài!

-Áh--!

Nửa khuôn mặt của tên mặt sẹo bị một lực khủng khiếp đập nát, thân thể hắn bay ra dính chặt vào bức tường đất, hắn trở mình một cái rồi ngất đi, xương cốt trên người nát hơn phân nửa, cả người đều nằm trong tường đất, dính chặt trên tường có muốn kéo xuống cũng không được.

-Vân Nhi, Khuynh Thành, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao lại như bị pháo bắn thế này?

Vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng nổ kinh người đau rát cả màng nhĩ, Hạ Tử Thường đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai vừa bị tiếng nổ oanh tạc, sau đó thấy tiểu khuê nữ nhà mình đang khóc như mưa suối chảy, đang kéo tay nhị ca chạy đến ôm lấy bắp đùi của mình.

-Oa oa oa, mẫu thân, có người bắt nạt Khuynh Thành!

Khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, một Khuynh Thành nhát gan, yếu đuối đang khóc tu tu như thế, nhìn kiểu gì cũng không giống với người vừa ra tay tát một cái khiến tên mặt sẹo kia dính lên tường.

Tất cả mọi người đều ngẩn người nhìn chằm chằm tiểu nha đầu đang ôm lấy bắp đùi của mẫu thân một cách khó tin.

Ngươi khóc cái gì mà khóc? Đáng nhẽ ra người khóc phải là tên mặt sẹo bị ngươi tát bay vào tường mới đúng chứ!

Vân Dục còn ngạc nhiên hơn so với người khác, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lúc này mở to, cảm giác như tam quan đều bị bóp méo.

Cậu vẫn biết muội muội nhà mình có sức lực to lớn, nhưng vẫn không biết là có thể đạt đến trình độ này.

Khuynh Thành từ trước đến nay chưa bao giờ thể hiện sức mạnh nghịch thiên như vậy.

Muội muội nhà mình bây giờ lại như nai con sợ hãi, nước mắt lã chã ôm chặt lấy mẫu thân, có thể thấy là vừa rồi đã bị dọa sợ, năng lực bộc phát mạnh mẽ vừa rồi cũng chỉ là nhất thời mà thôi.

Trong lòng Vân Dục run rẩy, cậu nghĩ, nếu năng lực nghịch thiên này của muội muội mà lộ ra ngoài, có khi nào sẽ mang lại nguy hiểm cho muội ấy không?

Cho dù chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ thật tốt cho muội muội, chuyện này phải bàn bạc thật kĩ với mẫu thân mới được.

Nhìn mặt nữ nhi nhà mình đầy nước mắt, còn con trai của mình thì có dấu chân thật to in rõ ở sau lưng, đầu Hạ Tử Thường như có một tiếng nổ đùng, ngọn lửa tức giận phừng phừng cháy, cảm giác như nữ thần chết chóc.

Trên thân thể gầy yếu phát ra sát khí vô tận, ánh mắt Hạ Tử Thường xẹt qua khiến lòng người run sợ.

-Là kẻ nào to gan dám bắt nạt hài tử của ta?

Giọng chất vấn rất rõ ràng, hoàn hảo thanh thúy như tiếng chuông bạc, nhưng những tên hắc y nhân nghe vào lại như những lời nguyền chết chóc tàn bạo, làm bọn hắn cảm giác như đã nhìn thấy địa ngục.

Trong lúc đám người còn ngây người vì kinh ngạc thì Hiên Viên Dạ Lan lãnh khốc độc ác lại tiếp tục ra tay.

Nháy mắt hai tên hắc y nhân còn lại cấp tốc xé gió nhào ra, lần này không phải là chiến đấu mà là bỏ chạy!

Bọn họ vốn đã không phải là đối thủ của Hiên Viên Dạ Lan, bây giờ còn xuất hiện thêm một nữ nhân mang trong mình sát khí như thế, bọn họ càng không dám làm liều.

Hai tên áo đen bỏ chạy, Hiên Viên Dạ Lan đuổi theo, thân thể cường tráng dưới ánh mặt trời càng lộ rõ vẻ oai phong, khiến Hạ tử Thường không nhịn được nhíu mày.