Chương 14: Trên trời rơi xuống một yêu nghiệt áo đỏ 5
Dịch: D2
Biên: Gyura
Đương nhiên là không thể để cho ba đứa nhỏ không có chỗ ngủ, Hạ Tử Thường trải một tấm thảm trên mặt đất, trong lòng chẳng có chút áy náy gì hết, lôi tên nam nhân đang hôn mê bất tỉnh xuống đó.
Hạ Tử Thường và ba đứa nhỏ nằm ở trong ổ chăn, trong lòng nàng ôm lấy Khuynh Thành, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy một chút ấm áp.
Vật lộn hơn nửa ngày, Hạ Tử Thường và ba đứa nhỏ đều thấm mệt, rất nhanh liền tiến vào trong mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trước đây thì Khuynh Thành luôn là đứa ngủ dậy muộn nhất, vậy mà hôm nay nha đầu này lại rời giường từ rất sớm.
Việc đầu tiên sau khi thức dậy, chính là đi xem thần tiên ca ca đã tỉnh dậy hay chưa.
-Vẫn chưa tỉnh lại.
Tiểu nha đầu ngồi xổm bên cạnh chiếc thảm, khuôn mặt đầy lo lắng nhìn chằm chằm vị tiên tử ca ca vẫn đang nhắm chặt mắt.
Thanh Mặc và Vân Dục đứng phía sau Khuynh Thành, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy từ trong mắt đối phương một bình giấm chua nồng nặc.
Mọi chú ý của tiểu muội muội đã bị người nam nhân kia cướp hết đi rồi. Chẳng giống như trước đây, tiểu muội muội luôn quấn lấy hai người bọn họ.
Các ca ca giơ bảng biểu thị, trái tim muốn nát ra rồi đấy.
-Mặc nhi, con theo mẫu thân ra ngoài một chuyến.
Đoán được tên nam nhân này sẽ không tỉnh lại được trước chiều nay, nên Hạ Tử Thường quyết định, nhân lúc này mau chóng ra ngoài.
Trong phòng bếp đã không còn thứ gì có thể ăn được nữa, nàng nhất định phải ra ngoài mua một ít đồ ăn, tiếp sau đó đi mướn một căn nhà.
Căn nhà tranh này bốn bề đều là gió thổi, nàng không nỡ để đám hài tử tiếp tục ở đó.
Nàng để Vân Dục ở nhà chiếu cố Khuynh Thành, Hạ Tử Thường dẫn theo Thanh Mặc cùng nhau đi ra ngoài.
-Thanh Mặc, ở trong thôn có chỗ nào cho mướn nhà không?
Sau khi ra khỏi nhà, Hạ Tử Thường liền hỏi Thanh Mặc.
-Mẫu thân, người muốn thuê trạch viện sao? Nhưng mà nhà chúng ta không có tiền mà…
Thanh Mặc hỏi lại.
Lúc trước, nguồn thu nhập của nhà bọn họ dựa vào những món đồ chơi bằng nứa bằng tre mà mẫu thân kết thành, đem ra chợ bán, kiếm được vài đồng lẻ, chỉ vừa đủ để bọn họ ăn cơm.
Làm gì còn thừa tiền để đi mướn nhà?
-Ai nói không có tiền? Con nhìn đi đây là cái gì?
Hạ Tử Thường lấy ra túi tiền có được từ chỗ Ngô Tam tối hôm qua, đưa cho Thanh Mặc.
Thanh Mặc nhận lấy, mở ra nhìn một cái, chỉ thấy bên trong chứa đầy bạc vụn trắng lóa.
Ước chừng có khoảng mười hai lượng.
-Mẫu thân, số tiền này từ đâu mà có thế?
Thanh Mặc hỏi bằng giọng vừa mừng vừa kinh ngạc, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều tiền như vậy!
-Đêm qua lấy được đấy.
Hạ Tử Thường tùy tiện nói ra một câu.
-Về sau, tiền của mẫu thân là do ngươi quản nhé?
Tuy Mặc Nhi là một đứa trẻ, nhưng hắn lại là một bảo bối rất giỏi quán xuyến công việc trong nhà.
Nàng không am hiểu quản lý tiền bạc, đem tiền giao cho Mặc Nhi, nàng thấy rất am tâm.
-Đưa cho con thật hả?
Thanh Mặc không ngờ tới.
Từ một quỷ nghèo kiết xác bỗng chốc biến thành kẻ có tiền, hạnh phúc đến một cách quá bất ngờ rồi.
-Đúng vậy.
Hạ Tử Thường xoa đầu Thanh Mặc.
-Mặc Nhi, chút tiền này chẳng là gì cả, về sau mẫu thân sẽ kiếm thêm thật nhiều tiền nữa, sẽ đưa các ngươi rời khỏi nơi này, chúng ta đi đến kinh thành cùng sống những ngày tháng thật đẹp nhé.
Ở Yến Bắc Quốc, Kinh Thành là địa phương phồn hoa nhất dưới chân thiên tử.
Ngay lập tức, trong đôi mắt to tròn, hắc bạch phân minh của Thanh Mặc sáng rỡ nhìn về phía trước.
Hắn không phải chưa từng kỳ vọng có thể đi đến sinh sống ở Kinh Thành, hắn vẫn luôn muốn dựa vào sự nỗ lực của chính mình, đợi sau này khi trưởng thành sẽ đưa đệ đệ, muội muôi và mẫu thân cùng nhau đến Kinh Thành sinh sống. Giấc mộng này tuy rằng xa vời, nhưng trước nay hắn chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.
-Mười hai lượng bạc trắng, đủ cho chúng ta mua lương thực và mướn nhà rồi.
Hạ Tử Thường nói tiếp.
-Mặc Nhi yên tâm, cứ thoải mái tiêu, hết rồi mẫu thân lại có thể kiếm thêm.
Dựa vào Hiệu Cầm Đồ Tam Giới và bản lĩnh của chính mình, nàng thực sự không lo không kiếm ra tiền.