Chương 15: Tỉnh lại 1
Dịch: Vô Ưu Tỷ
Biên: Gyura
Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng dịu nhẹ.
Hạ Tử Thường cùng Thanh Mặc đi đến thị trấn gần thôn nhất, Trấn Linh Khê.
Tuy nói là gần, hai người vẫn phải đi khoảng một giờ mới đến đường lớn giữa Trấn Linh Khê.
Trên đường đi, Hạ Tử Thường sợ Thanh Mặc mệt, mấy lần muốn cõng hắn đều bị hắn từ chối.
Đi được khoảng một giờ, ngay cả một câu than mệt Thanh Mặc cũng không than làm cho Hạ Tử Thường càng thêm áy náy đau lòng.
Một tiểu hài tử còn nhỏ như vậy, đi đường xa như thế sao có thể không mệt?
Chỉ là không muốn nàng nhọc nhằn cõng hắn thôi, sự quan tâm và hiểu chuyện của Mặc Nhi khiến cho người làm mẫu thân là nàng trong lòng vừa thấy ấm áp mà cũng vừa đau xót.
Ở tuổi của Mặc Nhi, Vân Nhi và Khuynh Thành, đáng lẽ đang ở thời điểm không buồn không lo, nhưng cuộc sống lại quá kham khổ, y phục trên người cũng có không ít những mảnh vá.
Hạ Tử Thường thề với lòng, từ nay về sau nàng quyết không để cho tâm can bảo mối của mình phải chịu khổ.
Sau khi đến thị trấn, Hạ Tử Thường tò mò ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp.
Linh Khê Trấn này cách kinh thành cũng không xa, muốn tới được Kinh Thành nhất định phải đi qua nơi này, cho nên thị trấn này rất phồn hoa náo nhiệt.
Cảnh tượng sầm uất nhộn nhịp này không khác mấy so với phim cổ trang mà nàng xem ở thế kỉ 21.
Hai bên đường phố có một số cửa hàng, cũng có một số quầy hàng bày ở ven đường.
-Mặc Nhi, trước tiên chúng ta đi tìm một chiếc xe trâu đã.
Hạ Thử Thường nói với Thanh Mặc.
-Chút nữa phải mua rất nhiều đồ, không có xe trâu, hai chúng ta sẽ không đem về hết được đâu.
Thanh Mặc suy nghĩ một lát, thuê một chiếc xe trâu cần khoảng năm đồng tiền, đến nhà bọn họ thì khoảng mười đồng tiền, sau đó gật đầu.
Một lớn một nhỏ đi mua gạo, bột, dầu, trứng gà, lại đến cửa hàng thịt mua mấy cân thịt heo và thịt dê.
Hiện tại là mùa đông, mua nhiều thịt một chút cũng không lo bị hỏng, Hạ Tử Thường sẽ hun khói làm khô thịt, có thể cho mấy đứa trẻ ăn cơm với thịt khô hầm đậu đũa.
Mua lương thực xong cũng gần đến trưa.
Hạ Tử Thường dành chút thời gian dẫn Thanh Mặc đến cửa hàng may.
Mua đồ ăn hết khoảng hai lượng bạc, nàng định giữ lại năm lượng bạc thuê phòng, còn ba lượng bạc, nàng muốn mua cho mấy đứa nhỏ vài bộ y phục.
Tìm đại một cửa hàng thợ may, chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, thấy có khách tới, ông ta cũng không để ý đến việc Thanh Mặc và Hạ Tử Thường ăn mặc rách rưới, trưng khuôn mặt nhỏ nhắn ra đón tiếp.
Hạ Tử Thường chọn sáu bộ quần áo, Thanh Mặc, Vân Dục và Khuynh Thành, mỗi người hai bộ.
Mua cho Thanh mặc và Vân Dục hai bộ giống nhau, một bộ màu đen và một bộ y phục bông màu xanh nhạt. Còn cho Khuynh Thành một bộ màu hồng, một bộ màu đỏ thẫm.
-Ông chủ, tổng cộng bao nhiêu tiền?
Hạ Tử Thường cười hỏi chủ tiệm.
-Tổng cộng ba lượng năm trăm đồng bạc.
Chủ tiệm trả lời.
-Ba lượng bạc được không?
Hạ Tử Thường đang định bảo Thanh Mặc trả tiền, Thanh Mặc đã mở miệng hỏi.
Đây là bớt đi số lẻ đằng sau.
Chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, Thanh Mặc dùng ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm ông chủ tiệm.
Ánh mắt của Mặc Nhi làm cho người ta không thể đành lòng từ chối.
Chủ tiệm đang định nói không thể, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thanh Mặc, hắn bỏ luôn món hời đã đến miệng, ma xui quỷ khiến gật đầu.
-Cảm ơn ông chủ, ông chủ là người tốt, nhất định sau này sẽ có phúc, buôn may bán đắt.
Thanh Mặc vui vẻ nói.
Năm trăm đồng tiền, có thể mua cho Vân đệ và Khuynh Thành kẹo đậu phộng mà chúng vẫn luôn muốn ăn rồi.