Ngọc Diệp nghe vậy, hiểu ra ẩn ý của người nói, thái độ nàng bỗng trở nên dửng dưng và lạnh lùng: “Tiểu nữ nào dám, Tứ Hoàng tử quá đề cao rồi.”
Mặc dù xuất thân cao quý, nhưng Ngọc Diệp là nữ nhân thông minh và vô cùng khiêm tốn, chưa từng ỷ vào bối phận để ra vẻ bề trên hay bắt nạt người khác.
Điều này vô hình làm tôn thêm sự quyến rũ của nàng trong đôi mắt những kẻ si tình.
Thánh giới này, thực lực vi tôn, là đệ tử của Cấm Kỵ cường giả, đừng nói là Hoàng tử, ngay cả Hoàng đế Đại Cồ Việt, mới miễn cưỡng ngang hàng nói chuyện với nàng.
Nhưng lời nói nửa vời của Thái Sang, rất dễ làm người khác hiểu lầm, cái gì mà “mùa đông năm ấy”, và điều đó khiến nàng không vui, nói thật là nàng cũng chưa từng có cảm tình gì với Thái Sang, vì nàng biết kẻ này ngoài mặt thì ra vẻ tử tế vậy thôi, chứ trong bụng thì một bồ dao găm, chứa đầy âm mưu quỷ kế.
Mà Thuyết và mọi người xung quanh nghe vậy, cũng thừa hiểu vị Hoàng tử này có ý theo đuổi tiểu thư của Ma Tài Lâu, bất quá Thuyết cũng không mấy bận tâm, vì người con gái như Ngọc Diệp, việc có nhiều chàng trai si mê là lẽ thường tình.
Điều mà Thuyết để tâm lúc này, chính là thần bí nhân đi bên cạnh Tứ Hoàng tử, trực giác sau nhiều lần vào sinh ra tử mách bảo Thuyết rằng người này rất nguy hiểm.
Chỉ thấy kẻ này toàn thân bao trùm trong lớp áo choàng đen rộng thùng thình, ngay cả khuôn mặt cũng bị che khuất bởi mũ trùm đầu, ẩn sau lớp áo choàng càng là một vùng không gian đen kịch.
Mà y cũng đang dồn sự chú ý vào đám người phía Thuyết.
Không, nói đúng ra là y đang nhìn chằm chằm vào Thảo.
Thảo cũng là có phần hơi mất tự nhiên, nàng mơ hồ cảm nhận được có cặp mắt đang nhìn.
Đại trưởng lão Ma Kỳ cũng là lão quái vật thực thụ, ông ta cũng âm thầm chú ý hắc y nhân này, cất lời hỏi thăm: “Không biết vị này là?”
Ma Kỳ hỏi, nhưng hắc y nhân không đáp, y đang vô cùng tập trung vào Thảo, thay vì giới thiệu bản thân, hắn chỉ chậm rãi thốt lên mấy chữ, giọng điều đầy kích động:
“Thời Không Vô …”
Lời còn chưa dứt, thì Thái Sang đứng bên cạnh đã khẽ đụng tay vào người y để nhắc nhở, đồng thời cũng thay mặt giới thiệu:
“Vị này là cố vấn của tại hạ, tên chỉ gói gọn trong 1 chữ, gọi là An.”
Còn hắc y nhân tên là An thì âm thầm bực tức, hắn đang tập trung cao độ thì bị quấy rầy, bất quá hắn cũng biết mình chưa phải tồn tại vô địch ở đây, nên cũng không dám tỏ thái độ, mà cố gắng lịch sự nhất có thể, khàn khàn trả lời:
“An mỗ hân hạnh gặp qua quý vị!”
Ngọc Diệp nghe vậy thì 2 mắt lóe sáng, vẻ e thẹn của người thiếu nữ ban nãy như biến đi đâu mất, trái lại lúc này là một khí chất hoàn toàn khác biệt, đầy vẻ ngưng trọng:
“Nghe nói Tứ Hoàng tử của Đại Cồ Việt có một người sư phụ thần bí, thực lực rất cường hãn, xem ra chính là vị này.”
Đại trưởng lão Ma Kỳ thì lại có câu hỏi khác: “Lúc nãy nghe ngài nói mấy chữ, cái gì mà Thời Không Vô, không biết ngài đang ám chỉ điều gì?”
Thuyết nghe vậy cũng chăm chú quan sát, vì hắn cũng đang có cùng thắc mắc với Ma Kỳ, thú thật lúc nãy nghe An thốt ra mấy từ đó, hắn cũng giật mình.
Hơn ai hết, hắn hiểu sự khủng bố và đáng sợ của thể chất top 1 hệ Thời Không.
Đáp lại sự nghi hoặc của mọi người, An chỉ cười nói:
“Khặc khặc khặc, không có gì, thấy quanh đây có nhiều mỹ nhân quá, lão phu chỉ nhất thời mất tập trung mà thôi.”
Nghe vậy, Ngọc Diệp và đám nữ nhân đứng bên cạnh Thuyết vô thức rụt người lại, các nàng đều nghe ra sự đáng sợ trong điệu cười quái dị kia.
Biết người biết ta, Thuyết ý thức được bản thân mình hiện tại đã có rất nhiều kẻ thù, nên không muốn dây dưa thêm với tên An này, liền định nói lời tạm biệt với Ngọc Diệp.
Chỉ là lời chưa kịp nói ra, thì đã có giọng nói, kèm theo 1 nụ cười sảng khoái vang lên:
“Ngọc Diệp tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau, lâu nay nàng vẫn khỏe chứ, ha ha ha.”
“Vãn bối Nguyễn Hải Nam gặp qua Ma Kỳ Đại trưởng lão.”
Ngọc Diệp và Ma Kỳ cũng lịch sự đáp lễ:
“Gặp qua Đại Tướng quân Hải Nam của Mãnh Sư Đế Quốc!”
Thuyết cũng đánh giá qua người tên Nguyễn Hải Nam đang đứng trước mặt này, phải công nhận người này rất đẹp trai, cao ráo sáng sủa, thân hình hoàn mỹ, cân đối vô cùng.
Nhưng mà đôi mắt của hắn thì rất chi là tà dị, nó không phải mắt người như bình thường, cũng không biết là mắt của giống loài gì.
Còn chưa hết, Hải Nam còn đi cùng với một dàn mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, số lượng tận mười mấy người, mà dường như đều là cao thủ, xem ra thanh niên này cũng thật đào hoa.
Mà thanh niên tên Hải Nam cũng quay mặt về phía Thái Sang Hoàng tử hỏi thăm, giọng điệu có phần cà khịa, có lẽ trước kia bọn họ từng có xích mích:
“Ồ, tưởng ai xa lạ, hóa ra là người thừa kế dự bị.”
Thái Sang nghe vậy, bất giác nổi nóng: “Ngươi!”
Lời của Hải Nam như chọc vào nỗi đau bấy lâu trong lòng Thái Sang. Nói thật, vì sinh sau đẻ muộn, nên Thái Sang luôn bất mãn về vị thế của mình, hắn muốn là người thừa kế ngai vàng, muốn được làm Đông cung Thái tử, nhưng dù hắn là người tài ba xuất chúng nhất trong mấy anh em, thì tiếc rằng vua cha vẫn chủ trương truyền ngôi lại cho con trưởng.
Không phải ai cũng có tư tưởng phế trưởng lập thứ, chọn đứa con tài giỏi nhất kế vị.
Không từ bỏ hy vọng, Thái Sang chăm chỉ học võ và đọc rất nhiều sách vở, từ đối nhân xử thế, cho tới an bang trị quốc, và cả cầm quân đánh trận, đồng thời tìm đủ cao nhân để học nghệ, hòng một ngày nào đó phụ hoàng sẽ nhìn nhận lại, thay đổi ý định.
Vì hắn thấy 3 người anh của mình, tuy cũng mưu sâu kế hiểm, nhưng xét về tài năng và trí tuệ, thì quả thật không bằng hắn.
Ít ra thì đến thời khắc này, hắn cảm thấy trời không phụ lòng người, kẻ tên An phò tá hắn, xét về trí tuệ lẫn thực lực, đều vô cùng khủng bố.
Kể ra cuộc đời cũng lắm biến số, trong 1 chuyến đi săn cách đây 2 nghìn năm, Thái Sang bị Nhị ca của mình hãm hại, bí mật cử cao thủ ám toán, lúc đó hắn bị té núi, tưởng chết, vừa may An lúc đó cũng đang tu luyện trong một động phủ gân đấy, đã ra tay cứu mạng.
Chính An đã hiến kế, bày ra 1 số sách lược cho Thái Sang.
Thứ nhất là xin phụ hoàng ra trấn thủ vùng biên thùy phía Bắc, tạm thời rời ra kinh đô, nơi tranh đấu quyền lực cực kỳ khốc liệt, vừa để các vị ca ca lơ là không chú ý, cũng vừa để ghi điểm trong mắt phụ hoàng và bá quan, dù gì một người từng trưởng thành và có thời gian công tác dưới cơ sở, sau này được đề bạt, sẽ thuận tiện hơn.
Thứ hai là tăng cường chiêu mộ nhân tài ở mọi lĩnh vực về làm việc cho mình, giữ làm môn khách trong nhà, đó cũng là lực lượng tinh nhuệ để sử dụng khi cần.
Thứ ba, thực lực của mình không đủ, thì phải mượn nhờ thêm lực lượng của nhà vợ, để thực lực tổng thể, bên mình sẽ áp đảo hơn.
Nói như vậy, thì những người như Ngọc Diệp, quả là cô gái kim cương để cưới về làm vợ.
Tiếc là những toan tính như vậy vẫn bị những người thông minh nhìn thấu, thế gian này người ngu tuy không ít, nhưng người khôn vẫn nhiều lắm.
Đáp lại sự giận dữ của Thái Sang, Hải Nam ung dung cười ha ha:
“Lý Thái Sang, ta nói sai chỗ nào hả, mi thân là Tứ Hoàng tử, tức là đứng thứ 4 trong danh sách người thừa kế ngai vàng, dùng từ dự bị không đúng chăng?”
“À, suýt chút nữa quên mất, đại ca và nhị ca của mi đều đã sinh được con trai, như vậy thì trong danh sách thừa kế hiện tại, ngươi đã tụt xuống vị trí thứ 6 rồi, ây da.”
Thái Sang nghe vậy, 2 bàn tay siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, nhưng hắn cố gắng đếm từ 1 tới 100 trong đầu để giữ bình tĩnh, tránh làm ra điều gì thất thố.
Vì hắn vẫn ý thức được nơi đây là đấu giá hội do cự đầu Hải Thương Thị tổ chức, mình không thể quấy phá, chưa kể thực lực của Hải Nam cũng rất đáng gờm, ngay cả An quân sư mạnh mẽ như vậy cũng đánh giá hắn rất cao.
Việc nhỏ không nhịn, sao có thể làm nên việc lớn.
An quân sư không phụ sự đánh giá cao từ Thái Sang, hắn thay Thái Sang đối đáp:
“Hừ, tên tiểu tử này, ỷ có bối cảnh là không xem ai ra gì, đừng tưởng Cấm Kỵ là to tát, huống hồ mi cũng chỉ là thằng con rơi của Cấm Kỵ mà thôi.”
Đến lượt Hải Nam nóng giận đầu bốc khói, hắn cũng kiêng dè thực lực của thần bí nhân này, nói thật hắn đã chinh chiến nhiều nơi, nhưng chưa gặp đối thủ nào mạnh mẽ, quỷ dị khó lường như tên An này, chính An đã cản trở việc tiến quân chinh phạt của hắn.
Nếu tên Thái Sang này không có tay An phò tá, thì những dải đất giàu tài nguyên nơi biên thùy phía Bắc của Đại Cồ Việt đã thuộc về Mãnh Sư Đế Quốc rồi.
Ngoại trừ tên An này ra, Hải Nam không ngán bố con thằng nào trấn thủ vùng đất này.
Mà nay y dám nói thẳng Cấm Kỵ chẳng có gì to tát, vậy rốt cuộc đâu mới là thực lực chân chính của y, không rõ đây là đang nói khoác, hay quá tự tin vào thực lực của mình.
Mặc dù ở đấu giá hội này, Hải Thương Thị cũng cực kỳ khôn ngoan bố trí võ đài để những người có thù oán lên giải quyết đấy, ai chết ai sống thì đám thương buôn cũng đút túi một khoản lệ phí, nhưng Hải Nam vẫn đủ thông minh để né tránh những trận đánh như vậy.
Còn về phía Thuyết, hắn cũng tự ý thức được bầu không khí đầy thù oán nơi đây, huống hồ những người nơi đây đều là những kẻ có thực lực, dã tâm và địa vị, còn hắn thì cố gắng giấu mình càng lâu càng tốt.
Bất chợt hắn cảm giác được một cái nhìn khác, cũng đang tập trung về phía này, nhưng không phải nhìn 2 tên thanh niên đang khè nhau, mà cái nhìn đó cũng giống như tên An khi nãy, nhìn chăm chú vào Thảo.
Ngoảnh mặt lại nhìn, phát hiện cách đó không xa, là một ông lão và một bà lão, tay cầm quải trượng, ăn mặc giản dị đơn sơ, y phục đã cũ sờn, nhìn họ giống một đôi vợ chồng già, làn da nhăn nheo cùng đôi mắt đã đục ngầu như đã trải qua vô vàn năm tháng.