Nơi đây ngọa hổ tàng long, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể hết, có những kẻ sở hữu những năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấu một con người, thậm chí đọc được cả những suy nghĩ trong đầu. Nếu đó là những kẻ có ý đồ bất chính, thì hậu họa khôn lường.
Thể chất mà nàng sở hữu, không ngờ lại có sức hấp dẫn chí mạng đến như vậy.
Tiếc rằng không phải ai cũng tu luyện Cấm Kỵ, được Cấm Kỵ hỗ trợ che đậy như mình.
Thuyết cũng nhìn đôi vợ chồng già một chút, định quay ra cáo từ Ngọc Diệp, thì 2 vợ chồng họ đã chủ động dìu nhau đi về phía hắn bắt chuyện.
“Vị thiếu niên này, đôi vợ chồng già chúng tôi muốn trao đổi một chút”
Nhìn họ cũng hiền lành, trông không mấy nguy hiểm như tay An kia, đây cũng là dịp tốt để Thuyết nói lời chào tạm biệt với Ngọc Diệp và đám người.
“Ngọc Diệp, lần này gặp em, anh rất vui ….”
Ngọc Diệp đoán Thuyết có ý chào tạm biệt, nàng ta không muốn điều đó xảy ra, liền chủ động lên tiếng:
“Được, nếu anh thấy vui thì em sẽ đi cùng anh tới hết đấu giá hội này.”
Đại trưởng lão Ma Kỳ nghe vậy, tí nữa ngã ngửa, đây là tiểu thư nhà mình chăng, bất quá ông ta không dám ngăn cản, vì Ngọc Diệp là đồ đệ của Nhị lão lão đầy quyền uy.
Tuy vậy ông vẫn cất lời nói một câu, ra dáng trưởng bối:
“Tiểu thư đi chơi vui vẻ, chú ý giữ gìn.”
Thuyết và mấy người đàn bà bên cạnh mình cũng là giật mình ngạc nhiên, không ngờ đến tình huống này, nhưng con gái người ta đã chủ động như vậy, thì mình cũng không thể để nàng ngại hay khó xử được.
Thuyết hướng về phía Ma Kỳ chắp tay:
“Được rồi, vậy xin phép Đại trưởng lão.”
Ma Kỳ vuốt râu, gật gù, càng nhìn càng vừa mắt thanh niên này.
Trong khi đó, Gia Nghĩa và Thái Sang mặt mày biến sắc, đôi mắt lóe lên vẻ nguy hiểm, nhìn người trong mộng chạy theo thằng khác, quả thật tức tối vô cùng.
Bọn chúng âm thầm nhớ mặt Thuyết, chờ sau này có dịp, nhất định sẽ trả đũa.
Thái Sang xưa nay vẫn luôn tỏ ra lịch thiệp và tử tế, không gây ra điều tiếng gì, ráng tránh xa hình tượng trai hư, hắn nghĩ rằng các cô gái sẽ yêu thích điểm này của hắn.
Còn Gia Nghĩa thì ngược lại, hắn đánh vào sự tò mò của phụ nữ, nên cặp kè, lên giường với rất nhiều mỹ nhân, để những người đẹp nhìn thấy sẽ phải suy nghĩ về hắn, tự thắc mắc xem hắn có bản lĩnh gì mà có nhiều gái xinh vây quanh như vậy.
Ngoài ra còn 1 nguyên nhân khác, đó là hắn muốn trả thù con vợ cũ, ả đã bỏ hắn để chạy theo một gã đàn ông khác.
Mà nguyên nhân sâu xa là khả năng của hắn trong chuyện ấy có phần yếu kém. Ngày ấy, tờ rim của hắn thì bé tí, mà làm chuyện ấy thì như gà, trong khi nhu cầu của vợ khá cao, không được đáp ứng đủ nên chán nản, vụng trộm sau lưng, cắm sừng lên đầu hắn.
Sau chuyện đó hắn bắt đầu săn lùng và học thêm các loại công pháp về song tu, các loại thủ đoạn gia tăng kích thước của cậu nhỏ, và đủ các tư thế làm tình.
Càng nghĩ càng cay cú, 2 tên liếc nhau, mắt gườm gườm, rồi hậm hực rời đi.
Nghe nói tiểu thư của Hải Thương Thị cũng xuất hiện ở đấu giá hội lần này, Gia Nghĩa và Thái Sang suy tính phải tranh thủ lấy le và ghi điểm trước mặt nàng mới được.
An cũng theo Thái Sang rời đi, và không quên ngoái lại nhìn Thảo một cái, biểu hiện hết sức phức tạp, có phần tiếc nuối, và tự nghi ngờ chính bản thân mình:
“Có lẽ ban nãy mình bị ảo giác, chứ nếu ả đàn bà đó may mắn có được thể chất truyền thuyết kia ngay từ khi sinh ra, thì đã xuất hiện thiên địa dị tượng khủng bố rồi, làm sao thoát khỏi cảm ứng của ta được.”
“Còn giả thiết cô ta đúc thành theo phương pháp được ghi chép trong cổ tịch, thì tuyệt đối không thể nào, một tiểu tu sĩ Kim Đan kỳ nhỏ nhoi, không thể đủ năng lực để chia linh hồn của mình ra 1 tỷ luồng được.”
“Kế hoạch giải cứu vị kia, xem ra lại … haiz.”
Thở dài một hơi, An nghĩ hắn nên tập trung cho buổi đấu giá này thì tốt hơn.
Mà Thuyết và đám người lúc này, được 2 cụ già dẫn ra một góc khá vắng vẻ.
“Không biết 2 vị tiền bối có việc gì, tạm thời nơi này cũng đã khá vắng rồi, với cả thời gian bắt đầu đấu giá hội cũng không còn nhiều nữa.”
Ông lão chậm rãi nói: “Chuyện này vô cùng hệ trọng, mọi người trước tiên vào đây đã.”
Nói rồi ông ta lấy ra 1 tấm bùa xưa cũ, tràn đầy văn tự cổ xưa rồi bóp nát.
Trong phút chốc, chi chít ký tự biến mất, còn đám người thì tiến vào một vùng không gian độc lập, cách biệt hẳn với Thánh giới, nhìn giống như bị bốc hơi vậy.
Ngọc Diệp đánh giá qua rồi cất lời: “Đây là Tạo Không Bùa, phải là những Bùa Sư hàng đầu, và tinh thông Không Gian, mới có thể chế tạo ra.”
“Đáng tiếc phương pháp chế tạo đã thất truyền từ lâu, hơn nữa Tạo Không Bùa này của ngài đẳng cấp cực cao, đã đạt mức Cấm Kỵ rồi.”
Thuyết nghe vậy, kinh hãi vô cùng, hắn và mọi người mồ hôi lạnh chảy dòng dòng.
Nghe vậy, 2 cụ già liếc nhìn nhau và gật gù, đánh giá rất cao Ngọc Diệp:
“Cháu gái này, kiến thức thật bất phàm, quả thật đúng là như vậy.”
Rồi họ nhìn sang Thảo: “Còn cháu gái này, thân mang Thời Không Vô Song Thể, thể chất khủng khiếp, tưởng rằng tuyệt tích từ lâu, không ngờ có ngày lại tái hiện thế gian?”
Thuyết nghe vậy, giật mình, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, còn Ngọc Diệp thì trợn mắt, há hốc mồm, quay sang nhìn Thảo, giọng lắp bắp:
“Cái gì, làm sao có thể, 2 người không nhầm chứ, thể chất đó, chẳng phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi sao?”
2 cụ già phá lên cười:
“Ha ha ha, lúc đầu chúng ta cũng hoài nghi, nghĩ mình nhầm lẫn, nhưng khi di vật này rung động mãnh liệt, thì không thể nhầm được.”
Nói rồi, bà cụ lấy ra 1 cái đầu lâu, nhìn qua thì bình thường nhưng trên đó ẩn chứa nồng đậm lực lượng Thời Gian và Không Gian, chỉ khác là những lực lượng này cuồng bạo vô cùng, tỏa ra uy áp khiến mọi người như bị ngạt thở, ngay cả các quy tắc xung quanh cũng rung động kịch liệt, giống như đang run rẩy vì khiếp sợ.
“Cẩn thận, vật này rất mạnh!”
Thuyết la lên, vội vàng lùi lại, 2 tay dang ra, che chắn cho mọi người đằng sau, hắn biết chiếc đầu này có sức mạnh có thể uy hiếp đến hắn, thậm chí có thể dễ dàng tiêu diệt hắn.
Ngọc Diệp là người có kiến thức nhất, nàng ta phải thốt lên, đầy vẻ khiếp đảm:
“Đây là, là đầu của Cấm Kỵ.”
Thảo, Lan, Haruku, Nhất Không, … nghe vậy, mặt mày biến sắc, đồng loạt sợ hãi, hét lên:
“Cái gì? Đầu của Cấm Kỵ?”
Thuyết cố giữ bình tĩnh, nhìn chằm chằm 2 cụ già trước mặt, cất lời:
“Hai cụ rốt cuộc là ai? Rốt cuộc các vị muốn gì?”
Ở bên cạnh, Ngọc Diệp và Nhất Không cũng chuẩn bị công kích mà sư phụ ban cho từ trước, chỉ để dùng những lúc nguy cấp.
Đáp lại thái độ nghi hoặc và phòng bị, cụ bà vội cất chiếc đầu vào không gian pháp bảo.
Rồi bà ta từ tốn đáp:
“Ta tên là Dae Jang-geum, còn đây là chồng ta, tên là Hoàng Phúc, chúng ta là những đệ tử còn sót lại của 1 tông môn cổ xưa đã bị hủy diệt, tên là Tương Đối Môn.”
“Nhờ sư tổ thành công đột phá cảnh giới Cấm Kỵ mà Tương Đối Môn trong quá khứ từng là một Cấm Kỵ thế lực, nhưng sau trận chiến năm đó, khi hầu hết mọi người hy sinh, thì môn phái của chúng ta dần bị lãng quên, thế gian hiện nay đã hiếm người biết tới.”
“Mà chiếc đầu lâu vừa nãy, chính là đầu của vị sư tổ năm đó lưu lại, cũng là người sở hữu thể chất chỉ tồn tại trong truyền thuyết – Thời Không Vô Song Thể, chính nhờ cảm ứng mãnh liệt của chiếc đầu khi chiếu về hướng cô gái này, mà chúng ta mới dám khẳng định, mặt dày tìm đến quý vị.”
Mọi người nghe vậy, thái độ trở nên vô cùng tập trung, họ không ngờ mình đã được tiếp xúc với di vật và lực lượng chân chính của 1 tồn tại Cấm Kỵ trong truyền thuyết.
Vẫn là Ngọc Diệp là người hiểu biết nhất, dù sao thì nội tình của Ma Tài Lâu sau lừng nàng cũng là khủng bố nhất, nàng ta rụt rè hỏi:
“Tương Đối Môn, cháu từng nghe sư phụ mình nói qua, đó là một môn phái hùng mạnh đã tuyệt tích từ thời xa xưa, cách đây mấy thời đại liền, họ thu nạp những người có 2 loại linh căn Thời Gian và Không Gian làm đệ tử, đặc biệt, vị sư tổ của họ là người bẩm sinh sở hữu Thời Không Vô Song Thể, đáng tiếc những ghi chép về họ rất ít, hầu như không còn.”
Thuyết kính cẩn chắp tay: “Hai vị tiền bối có gì chỉ dạy?”
2 vợ chồng ông lão cười hiền hòa:
“Năm xưa khi sư tổ đột phá Cấm Kỵ thành công, đã sáng tạo ra một môn công pháp cực kỳ cường đại, nhưng điều kiện tiên quyết để tu luyện là sở hữu Thời Không Vô Song Thể”
“Các cháu chắc cũng biết, có được 2 loại linh căn Thời Gian và Không Gian, khi chiến đấu sẽ cực mạnh trong cùng cấp, nhưng số lượng người sở hữu lại rất hiếm hoi, công pháp cho tu sĩ hệ Thời Không lại vô cùng ít ỏi, muốn tiến bộ rất là khó, mà tỷ lệ đúc thành loại thể chất kia, quá là khó khăn, ngoài sư tổ ra, chưa ai đúc thành.”
Ngọc Diệp ngơ ngác: “Cái gì, chẳng phải sư tổ của các bị là bẩm sinh mà có đấy ư?”
2 cụ già lắc đầu: “Thực tế không phải như vậy, sự thật là sư tổ của chúng ta bẩm sinh chỉ có 2 loại linh căn kia thôi, sau đó người cùng nhiều tu sĩ hệ Thời Không khác bị 1 thế lực ngoại lai bắt cóc, chính bọn chúng đã tiến hành vô số thí nghiệm lên cơ thể họ hòng có được Thời Không Vô Song Thể, nhằm thực hiện việc giải cứu 1 vị cao tầng của chúng.”
“Ngay cả biện pháp đúc nên Thời Không Vô Song Thể được ghi chép trong các thư tịch, cũng là phát minh của đám người ngoại lai này.”