Cuối cùng thì cũng tới thời điểm khai mạc buổi đấu giá, đông đảo khách hàng từ khắp các mọi miền nườm nượp đổ về Đại La Thành, nhắm đến chi nhánh Hải Thương Thị tại đây.
Rất nhiều cường giả, cả người lẫn yêu, cả chính lẫn tà, đến từ vô số chủng tộc và mọi loại chức nghiệp trong thiên hạ đang xếp hàng, xuất trình vé vào cửa.
Thuyết và đám người dĩ nhiên là nằm trong số này.
Tất nhiên những khách mời danh dự, là những cường giả hùng mạnh có tiếng tăm, hoặc là cao tầng đến từ các đại thế lực, thì được tiến vào bằng một lối đi riêng.
Dưới sự tiếp đón và chủ trì của Hải Thương Thị, mọi người đều xếp hàng ngay ngắn, không ai dám gây sự.
Để có được điều này, chứng tỏ nội tình của Hải Thương Thị mạnh mẽ như thế nào.
Thuyết và đám người đi cùng cũng nghiêm chỉnh chấp hành nội quy, nhưng chiến tích gần đây của hắn đã phát tán với tốc độ chóng mặt, nhiều tu sĩ xung quanh nhìn thấy hắn, đều chủ động lui ra xa, xôn xao chỉ trỏ bàn tán:
“Thanh niên kia hình như là tay tráng sĩ mới giao chiến với quái vật Hydra gần đây, ta mới hóng được của 1 vị bằng hữu ở quán rượu tối qua, mịa nó, tay này trẻ vậy mà chiến lực kinh người, thật đáng sợ.”
“Người như vậy chúng ta tốt nhất đừng có động vào, ta phải về căn dặn hậu bối trong nhà, ra đường nếu lỡ bắt gặp, đừng nên đắc tội.”
Tuy vậy, cũng có người mạnh dạn tiến đến, bắt chuyện làm quen với Thuyết.
“Vị thiếu hiệp này, bản lĩnh thật phi thường, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Chẳng hay cậu là môn đồ của vị cao nhân nào?”
“Nếu có dịp, mong cậu tới Cửu Vân Sơn của chúng tôi làm khách, chúng tôi nhất định tiếp đãi trọng thị.”
“Tráng sĩ, có vui lòng làm một cuộc giao dịch, tin tưởng thù lao sẽ làm cậu hài lòng.”
….
Toàn người lạ hoắc, không quen biết, mà giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán, nên Thuyết cũng không có nhu cầu giao thiệp hay làm quen, hắn chỉ nhàn nhạt trả lời:
“Mọi người không cần đề cao, tôi chỉ là một người vô danh mà thôi.”
Nói rồi xuất trình vé mời cho lễ tân, tiến vào bên trong khuôn viên.
Và đương nhiên, đây cũng là dịp hội ngộ của mọi người với người quen cũ, rất nhiều người từng là huynh đệ, bạn bè, thậm chí là kẻ thù của nhau, lại tình cờ gặp lại nhau trong buổi đấu giá lần này.
“Ồ, người anh em Xà Lôi, lâu ngày không gặp, dạo gần đây vẫn ổn chứ?”
“Hừ, Peter lão quái, ngươi cũng sống dai thật, lâu nay vẫn thí nghiệm độc dược lên cơ thể sinh vật sống chứ?”
…..
Ngay lúc này, Thuyết cũng cảm nhận thấy có 1 đoàn người đang tiến về phía mình, hắn quay lại, thì thấy đi đầu là một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng quyền quý, phong thái ung dung lạc quan, theo sau là mấy người đầu đội khăn, râu ria, thân mặc chiến giáp, xem chừng là cận vệ.
Mà nhìn những bộ chiến giáp này, Thuyết biết đó là quân phục của binh lính Echeamanas, lũ khốn kiếp này lại định làm gì.
Và quan trọng nhất là tên đi đầu, Thuyết không bao giờ quên được gương mặt của hắn.
Trong ký ức từ kiếp trước, Thuyết nhớ cảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy khi xông vào trận chiến năm đó, chính là cái đầu đầy máu của vợ mình.
Và cái đầu máu này được cầm bởi tên đàn ông sang trọng đang đi về phía mình lúc này.
Hít sâu 1 hơi để giữ bình tĩnh, Thuyết cũng nhìn thẳng kẻ đối diện, hắn biết tên này có chức vị cực cao ở Echeamanas, nếu không vì tôn trọng quy định của Hải Thương Thị, hắn chắc chắn sẽ lao lên hái đầu thằng này.
Nam nhân tiến đến, chắp tay, miệng tươi cười:
“Tại hạ là Dương Tực, đến từ Echeamanas, hân hạnh được làm quen với công tử.”
“Được biết cậu có chiến lực phi phàm, vừa hay chỗ chúng tôi lại đang có nhu cầu tuyển dụng chức vụ chỉ huy trưởng đội võ sĩ cấm quân, không biết công tử có hứng thú.”
Thuyết cố trấn tĩnh, chậm rãi đáp:
“Tôi không có nhu cầu, ngài nên tìm người khác.”
Dương Tực nghe vậy thì thở dài, nặng nề nói, vẻ mặt có phần u sầu:
“Vậy ư, tôi nhìn công tử quen quen, khá giống với một người bạn cũ của mình, chỉ tiếc cậu ấy vận số đen đủi, gặp phải biến cố, nhà tan cửa nát, chết rất thê thảm, haiz.”
Thuyết thầm mắng trong bụng, tên cáo già, ra vẻ mèo khóc chuột, không biết nó có âm mưu quỷ kế gì, nhưng đối với tử thù như thằng này, mình cũng không muốn nhiều lời.
“Tôi thì trước nay chưa từng có người bạn nào như ngài đây, xin cáo từ!”
Nói rồi lập tức xoay người rời khỏi, chẳng cần khách sáo hay lịch sự.
Nhất Không và đám nữ nhân đi cùng cũng biết tên này đến từ Echeamanas, là kẻ thù không đội trời chung, ắt hẳn chẳng có gì tốt lành, nên cũng vội vàng đi theo Thuyết.
Nhìn bóng dáng Thuyết rời đi, hòa lẫn vào dòng người tấp nập, Dương Tực chỉ híp mắt, cười nhếch mép một cái, cũng không rõ là đang suy tính gì trong lòng.
Một lát sau, hắn quay sang nói với đám thuộc hạ.
“Chúng ta cũng vào thôi!”
Thuyết và mọi người đang đi tìm vị trí chỗ ngồi của mình trên vé tham dự, thì vô tình thấy một thân ảnh yêu kiều đang lướt qua.
Bất chấp bên cạnh mình cũng có không ít người đẹp, Thuyết vẫn hô lên:
“Ngọc Diệp, mình ở đây.”
Mỹ nhân cũng hơi giật mình, quay lại nhìn Thuyết, thoáng đỏ mặt vì ngượng ngùng, dẫu sao thì đây cũng là nơi đông người.
Nàng bẽn lẽn đáp lời: “Anh Thuyết đấy à, chúng ta lại gặp nhau.”
Diễn biến này khiến mọi người đều ngạc nhiên, Berdina không nhịn được tò mò:
“Anh quen cô ấy à, nàng ấy là ai vậy?”
Bên phía Ngọc Diệp, mấy người khoác áo choàng đen cũng quay lại, người đi đầu là 1 lão già râu tóc màu xám, đôi mắt ngời sáng.
Ông ta ngờ vực nhìn Thuyết rồi hỏi Ngọc Diệp:
“Người đó là ai vậy, tiểu thư có quen sao?”
“Đại trưởng lão à, anh ấy là người bạn ta mới quen gần đây, cũng chính là thanh niên mới làm nên trận thư hùng với yêu quái Hydra.”
“Ồ, đúng là tuổi trẻ tài cao” – ông ta gật gù vuốt râu
Nghe Ngọc Diệp gọi ông ta là Đại trưởng lão, Thuyết cũng ý thức được lão già trước mặt này, dù ông ta thu liễm khí tức như mọi người, nhưng hắn thừa hiểu người có bối phận như vậy, thực lực thâm bất khả trắc, tuyệt đối đừng trêu vào.
Tuy vậy hắn vẫn mạnh dạn tiến đến chào hỏi phái đoàn Ma Tài Lâu.
“Thực sự hôm nay gặp Ngọc Diệp ở đây, vô cùng ngạc nhiên, không ngờ nàng vậy mà tới tham gia đấu giá hội.”
Đáp lại là một gương mặt có phần e thẹn của giai nhân, kèm theo một thái độ khiêm tốn:
“Đây cũng là dịp tốt để trải nghiệm và mở mang tầm mắt, xây dựng thêm mối quan hệ.”
Đại trưởng lão nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt hồ nghi vô cùng, vốn dĩ ông ta đang thắc mắc tại sao tối qua Ngọc Diệp tự dưng tìm đến, nằng nặc đòi lão phải mang đi tham dự đấu giá hội, chứng kiến cô nàng lớn lên từ nhỏ, trước nay chưa từng thấy nàng ta có biểu hiện như vậy, vì có sư phụ là đại năng cấp độ Cấm Kỵ, là vị lão lão có uy quyền khủng bố, mấy cái giao dịch dành cho Chân Tu trở xuống như thế này, chưa bao giờ lọt vào tầm mắt.
Hai bên giới thiệu, làm quen lẫn nhau, bầu không khí rất cởi mở.
Thuyết cũng tự tin vô cùng, tuy rằng thân phận hiện tại mình chẳng bằng ai, nhưng hắn tin vào câu châm ngôn: “Món trang sức quý giá nhất của người đàn ông chính là người phụ nữ sánh bước bên cạnh họ.”
Mà hắn thì đâu chỉ có 1 người phụ nữ. Tuy vậy cuộc nói chuyện đột nhiên bị chen ngang bởi những vị khách cũng tới tham gia đấu giá hội.
Một nam tử mặt mày anh tuấn, ăn mặc sang trọng quyền quý tiến đến, tươi cười chắp tay, thái độ ôn hòa và lịch thiệp vô cùng.
“Gặp qua Đại trưởng lão Ma Tài Lâu, thật không ngờ hôm nay được gặp ngài tại đây, thật là hân hạnh.”
“Chào Ngọc Diệp tiểu thư, một thời gian không gặp, tiểu thư ngày càng xinh đẹp.”
Phải nói rằng thanh niên tuấn tú này rất biết cách ăn nói.
Đại trưởng lão Ma Kỳ cũng lịch sự đáp lễ:
“Gặp qua Tứ Hoàng tử, mong Hoàng tử và quý quốc chiếu cố và tạo điều kiện cho việc kinh doanh buôn bán của Ma Tài Lâu chúng tôi.”
Thanh niên được gọi là Tứ Hoàng tử hảo sảng cười: “Ha ha, đương nhiên, đương nhiên.”
Ngọc Diệp cũng là mỉm cười đáp lời:
“Xin chào Tứ Hoàng tử, lâu nay ngài vẫn ổn chứ?”
Dù chỉ là một câu nói, một lời hỏi thăm xã giao, nhưng Tứ Hoàng tử cũng vui mừng vô cùng, vẻ mặt sung sướng không thể che giấu.
“Lâu nay ta vẫn khỏe, cảm ơn nàng quan tâm, mà nàng cứ gọi ta là Thái Sang là được rồi, gọi Tứ Hoàng tử nghe xa lạ lắm.”
“Nói thật, ta vẫn chẳng thể nào quên được mùa đông năm ấy, cũng là lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, khi nàng tới thị sát chi nhánh ở Đại La Thành này.”