Chương 93: Chịu chi

Lời vừa dứt, cả Đinh Lâm tổng quản lẫn Ngọc Diệp tiểu thư đều kinh ngạc không thôi, thật không ngờ anh thanh niên trước mặt này lại có lai lịch và dã tâm lớn như vậy.

Còn Thuyết, dù cho bị nói trúng tim đen, thì hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước cho việc này, nên cũng không mấy bất ngờ cho lắm.

“Tiền bối nói không sai, cường địch vừa đông đảo vừa mạnh mẽ, kiếp trước tại hạ còn yếu kém, chẳng thể giữ nổi giang san, kiếp này lại càng không muốn sống một đời trốn tránh chui lủi, nên gia tăng thực lực là yếu tố sống còn.”

“Ngoài ra, tại hạ bấy lâu vẫn luôn day dứt về tội lỗi năm đó, mong muốn gặp lại người xưa để tạ tội, hay chí ít là nói lời xin lỗi.”

Nhị lão lão cũng không muốn đi sâu vào nội tình, bà ta liền vào thẳng vấn đề chính:

“Ma Tài Lâu chúng ta là thế lực kinh doanh, trong đó có cả việc buôn bán, trao đổi các loại tin tức, và cái giá cho việc cung cấp thông tin về 1 thế lực Cấm Kỵ, nói thẳng luôn cũng phải là vật phẩm có đẳng cấp tương ứng để trao đổi.”

Thuyết đương nhiên ý thức được điều này, hắn chủ động trả giá.

“Vãn bối hiểu điều đó, lần này vãn bối chỉ muốn xin thông tin về nơi tọa lạc của Hắc Thủy Thần Cung, còn về giá cả, vãn bối may mắn đạt được 1 gốc Kim Cương Thảo, là loại thảo mộc có thể hỗ trợ tu sĩ gia tăng ngộ tính, tăng mạnh tỷ lệ đột phá Cấm Kỵ, nay xin được mang ra trao đổi."

Lời vừa nói, Thuyết liền lấy ra từ Thuyết giới của mình một gốc Kim Cương Thảo, hiện tại hắn đang có 2 gốc, 1 gốc hôm nọ lấy được từ di tích của điểu nhân, sau 1 thời gian sinh trưởng trong gia tốc trận, đã mọc ra thêm 1 gốc nữa.

Ấy vậy mà hắn phải tiêu tốn 1/5 trữ lượng Hoàng thạch và Hắc thạch dự trữ trong người mới có thể bồi dưỡng được thêm 1 gốc, thật là quá tốn kém.

E rằng để có được 1 đám cỏ đủ lớn để ngồi lên tu luyện, chắc hắn táng gia bại sản luôn.

Mà xét thấy bản thân mình có lẽ cũng chẳng cần Kim Cương thảo để hỗ trợ quá trình đột phá, nên hắn nảy sinh ý định đem đi giao dịch, được giá thì bán quách đi cho rồi.

Mà lúc này đây, Ngọc Diệp và Đinh Lâm đang chăm chú nhìn vào nhúm cỏ lùn sáng óng ánh trôi lơ lửng trên tay Thuyết, tâm lý kích động không thôi, nếu không phải vì sự hiện diện của Nhị lão lão ở gần đó, họ đã vội vã lên tiếng rồi.

Tuy nhiên, mức giá này chưa đủ để làm Nhị lão lão hài lòng.

“Giá này còn thấp, chúng ta lỗ mất, ta biết ngươi còn nhiều thứ khác quý giá hơn.”

Nghe vậy, Ngọc Diệp càng là sốc nặng, thanh niên này đẹp trai sáng sủa, võ công thâm hậu thì cũng thôi, ai ngờ lại lắm tài sản như vậy.

Đúng là gái ham tài.

Thuyết đã tính trước điều này, liền trình bày hoàn cảnh, mặc cả với Nhị lão lão, về bản chất thì đây vốn là giao dịch, hắn không việc gì phải nhún nhường đối tác, để rồi phải chịu phần thiệt về mình.

“Bẩm Nhị lão lão, vãn bối chỉ xin thông tin về địa chỉ tọa lạc của Hắc Thủy Thần Cung mà thôi, chứ cũng không dám đòi hỏi tin tức quá chuyên sâu về nội tình, hay bối cảnh của họ, hơn nữa, ngay cả khi biết được Hắc Thủy Thần Cung nằm ở đâu, mình vất vả tới đó, chắc gì người ta đã chịu gặp mình, mà nếu gặp, chắc gì đã chịu chấp nhận lời xin lỗi.”

“Chưa kể còn có thể bị người ta đánh chết, nói chung việc này vẫn còn tiềm ẩn nhiều rủi ro và không chắc chắn.”

Nhị lão lão vẫn bảo lưu quan điểm của mình:

“Nhưng để dò xét, bói toán về 1 thế lực Cấm Kỵ, thì Ma Tài Lâu chúng ta cũng phải tiêu hao không ít, Kim Cương Thảo tuy là thần dược đẳng cấp Cấm Kỵ, nhưng để phát huy tác dụng, thì lại cần 1 đám, nên mức giá ngươi vừa đưa ra, không thể chấp nhận được.”

Là người già đời, Nhị lão lão bồi thêm 1 câu:

“Không phải là ta ép giá, hay bắt nạt ngươi, mà đó là sự thực, nếu ngươi không tin, có thể mang giá đó tới trao đổi với Hải Thương Thị hoặc Sùng Kim Các, chắc chắn họ cũng sẽ phản hồi tương tự, giá đó không thể làm được.”

“Xem qua quá trình ngươi chiến đấu với Hydra, thấy ngươi có năng lực phục hồi thương thế rất mạnh, ắt hẳn tới từ 1 loại bí pháp nào đó, thêm môn bí pháp này, thì mới đủ được.”

Thuyết vuốt vuốt cằm suy nghĩ, thì ra cái bà ta nhắm đến là tầng đầu tiên của công pháp chủ tu của mình, xem ra dò xét thiên cơ về 1 thế lực Cấm Kỵ khác, dù là tồn tại Cấm Kỵ, cũng sẽ chịu phản phệ, và bà ta muốn dùng môn bí pháp đó để chữa thương.

“Được rồi, vãn bối đồng ý, giá đó có thể chấp nhận được.”

“Được rồi, rất sảng khoái, đàn ông thì nên quyết đoán như vậy, ngươi cứ đưa Kim Cương Thảo và khẩu quyết cho Ngọc Diệp là được, việc của ngươi, ta sẽ lập tức xử lý.”

“Đa tạ tiền bối!”

“Không có gì, đôi bên thuận mua vừa bán, công bằng giao dịch mà thôi.”

Thuyết quay sang Ngọc Diệp đang đừng bên cạnh.

“Xin làm phiển, tiểu thư xin hãy thả lỏng.”

Ngọc Diệp gật đầu, nhắm mắt lại, còn Thuyết liền nâng ngón trỏ lên, chỉ vào giữa trán nàng, 1 đạo khẩu quyết theo đó được truyền thẳng vào đầu não.

“Ưm”- Ngọc Diệp khẽ kêu lên 1 tiếng, ráng chịu đựng nỗi đau.

Còn trong hang động của Nhị lão lão, nói là hang động, chứ thực tế nó như một vùng không gian vậy, chỉ thấy hàng loạt vì tinh tú, còn bên dưới là 1 cánh đồng cỏ xanh bao la, mà ở nơi đó, 1 bà lão tóc bạc trắng, làn da hồng hào, đôi mắt thâm thúy, đang ngồi lẩm bẩm những pháp quyết kỳ lạ.

Các vì sao trên trời bỗng nhiên xoay tròn rồi phát sáng rực rỡ, cùng với nhau, chúng kết hợp thành 1 tấm đồ hình quỷ dị.

Cảnh vật trong đồ hình thay đổi với tốc độ chóng mặt, xuyên qua hàng loạt mốc thời không khác nhau, cuối cùng dừng lại trước 1 tòa lâu đài như ẩn như hiện trong lớp sương mù huyền ảo.

Một con mắt uy nghiêm chí cao vô thượng được bao bọc bởi ma lực đen kịch xuất hiện, chậm rãi mở ra, như muốn nhìn xuyên lớp sương mù kỳ bí.

Nhị lão lão rõ ràng là đang vận dụng khả năng bói toán, dò xét thiên cơ của mình, tốc độ niệm chú của bà ta mỗi lúc một nhanh hơn, cuộn cuộn lực lượng được truyền vào con mắt.

Mất một hồi, mấy con chữ oai nghiêm sừng sững trên cổng lâu đài hiện ra, mà những con chữ này, được khảm bởi một loại lực lượng nào đó, mà thực lực dưới Cấm Kỵ nhìn thấy, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

“Hắc Thủy Thần ”

Còn chưa kịp xem hết, thì bất ngờ, dị biến chợt nảy sinh, một tia chớp chói mắt, từ trong lâu đài lao ra như sao xẹt, xuyên qua trùng trùng không gian, nhắm thẳng Ma nhãn.

Dãy núi Đông Triều Lâm, lục địa Bắc Nguyên.

Khung cảnh yên bình thường ngày bỗng chốc tan biến, một chấn động từ một tồn tại nào đó khiến cho dãy núi Đông Triều Lâm rung động kịch liệt, tưởng chừng như có động đất, giống như cơn thịnh nộ của ai đó vậy.

Lúc này đây, trong một cung điện cổ kính, một vị mỹ nhân có dung nhan diễm lệ, diện mạo cao quý đang ngồi thêu tranh, họa tiết trong tranh là 1 người thiếu phụ duyên dáng, đang ôm trong lòng một đứa trẻ thơ đang say ngủ.

Mỹ nhân bỗng dưng giật mình, cảm thấy có ai đó như đang cố ý dò xét nơi này, nàng nhìn về hướng Đông Nam xa xôi, khẽ nhíu mày rồi lắc tay một cái, chiếc kim thêu đang cầm nơi tay ngọc như một tia chớp, bắn về phía kẻ đang nhòm ngó.

Chiếc kim bay đi với tốc độ kinh khiếp, đồng thời một giọng nói nhẹ nhàng từ miệng người đẹp cất lên.

“Là ai?”

Chi vỏn vẹn 2 chữ ngắn ngủi, mà khiến cả dãy núi khổng lồ trải dài hàng triệu dặm rung động kịch liệt, các loài yêu thú, dù ngày thường hung hãn, kể cả là các Yêu Chân Tu luôn luôn mắt cao hơn đầu, không xem ai ra gì bỗng chốc giật mình, tim đập chân run, đổ mồ hôi lạnh, vội quỳ rạp xuống đất.

Tổng bộ Ma Tài Lâu, đảo Malah, Hắc Hải.

Nhị lão lão chợt vội dơ tay che trước mặt, động tác tưởng chừng đơn giản vậy mà có một chấn động khẽ vang lên, cánh tay của bả cũng rung lắc vài nhịp.

Nhìn chiếc kim thêu nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa trên bàn tay mình, bà hướng về phía trước, chậm rãi nói:

“Là lão thân đường đột, mong Cung chủ bỏ qua.”

Phía bên kia, nghe thấy lời của Nhị lão lão, không cảm nhận được địch ý của chủ nhân giọng nói vừa rồi, mỹ nhân cũng chỉ nhìn thêm vài giây, rồi quay mặt về phía bức tranh thêu còn đang dang dở.

Nhị lão lão cũng cảm khái:

“Thực lực thật cường hãn!”

Rồi nhìn chiếc kim trong tay mình, bà lại khẽ thở dài.

Còn lúc này, tấm đồ hình thần dị treo lơ lửng trên đầu bà ta đang dần tan biến, trên đó vẫn còn đọng lại chút hình ảnh về 1 tòa cung điện cổ kính trang nghiêm trên ngọn băng sơn hùng vĩ.

Chậm rãi lau đi vệt máu nhỏ nơi khóe miệng, Nhị lão lão lấy 1 khối ngọc bội, gói cùng chiếc kim thêu, rồi ném ra ngoài đưa cho Thuyết.

“Tin tức ngươi cần nằm ở trong này, và không ngại nhắc nhở ngươi, đàn bà hay có máu ghen tuông, đến gặp người ta, ngươi tốt nhất đừng mang theo đám nữ nhân đang giấu tại thế giới trong người.”

“Còn chiếc kim thêu này, nếu có thể, thay ta gởi trả cho nàng ấy.”

Thuyết tiếp nhận, 2 mắt sáng lên, kính cẩn chắp tay: “Tạ ơn tiền bối!”

Ngắm nhìn chiếc kim thêu, cảm nhận chút mùi hương và khí tức còn sót lại từ người chủ nhân của nó, Thuyết mặt đần thối, cảm xúc đan xen lẫn lộn, có bồi hồi, có day dứt, có ân hận, có nhớ nhung, … hết sức phức tạp.