Thay vì nói thành lời, con rắn lại truyền âm, xem ra nó không có ý tiết lộ ra bên ngoài, mà Thuyết thì cũng cảm nhận được ở nhiều phương hướng phía xa, có nhiều ánh mắt đang chăm chú theo dõi.
Dù sao vừa rồi cũng là một trận đại chiến kịch liệt, trời long đất lở.
Nghĩ tới đây, Thuyết cũng truyền âm đáp lại:
“Mi thông minh lắm, vậy mà có thể liên tưởng như vậy, quả thực ta chưa đạt tới cảnh giới kia, nên cũng không biết cụ thể đẳng cấp công pháp là gì.”
Hydra cũng truyền âm:
“Ta đã giao chiến với nhiều cường giả, cũng như khổ luyện rất nhiều để có thành tựu như ngày hôm nay, vậy mà chưa từng thấy loại công pháp nào có đặc điểm như của mi, ắt hẳn thứ mi tu luyện đẳng cấp rất cao. Đạo lý mang vàng đắc tội, chắc là mi hiểu, ngày sau nên cẩn trọng!”
Thuyết nghe vậy cũng chắp tay cảm tạ, rồi nói lời chào tạm biệt.
1 tay xé rách không gian, Thuyết liền nhảy vào, không gian khép lại như chưa từng có gì.
Hydra cũng liếc mắt hóa phép, xử lý đống đổ nát, rồi nó lại vùi mình xuống đầm nước.
Thuyết thì một đường hành tẩu, thẳng tiến hướng Đại La Thành.
Nơi hắn xuất hiện là trước cửa một chi nhánh của Sùng Kim Các, đây cũng là một hiệu buôn có tiếng, thị phần rất lớn, mà hắn thì cũng đang muốn sắm sửa binh khí.
Đánh giá xung quanh, hắn cũng phải ngợi khen: “Thành này thật hoành tráng và giàu có, các hãng buôn lớn đều mở chi nhánh kinh doanh ở đây.”
Đúng lúc này thì miếng ngọc mà tay quản lý tên Ất ở chi nhánh Ma Tài Lâu đưa hôm trước bỗng rung lên, Thuyết mở ra xem thì thấy lời nhắn:
“Bên em muốn trao đổi thêm với anh về việc hôm trước anh nhờ, khi nào anh tới chi nhánh Ma Tài Lâu ở Đại La Thành, thì báo em biết, để em tiếp đón.”
Thấy vậy, gương mặt đăm chiêu của Thuyết liền trở nên rạng rõ, việc hắn tìm kiếm tung tích của cô gái miền sơn cước năm xưa, xem ra có hy vọng rồi.
Ngoài ham hố cảnh giới trong truyền thuyết, nói thật hắn cũng muốn tìm nàng để tạ tội, hoặc chí ít là nói lời xin lỗi, lâu nay hắn vẫn dằn vặt về chuyện năm đó mình từng làm.
Bỏ lại lời mời chào của đám lễ tân Sùng Kim Các, Thuyết mau chóng phi tới chi nhánh Ma Tài Lâu.
Gặp được Thuyết, Ất hồ hỏi, nhưng thái độ cũng rất ngưng trọng:
“Nếu anh cần luôn thì bây giờ em sẽ đưa anh về tổng bộ, ở đó sẽ có người tiếp đón, em chỉ là quản lý nhỏ, cũng không biết quá nhiều, trên tổng bộ chỉ dặn dò như vậy.”
“Được rồi, xuất phát thôi.”
Thuyết thu Nhất Không vào pháp bảo không gian cùng đám nữ nhân vào Thuyết giới, sau đó theo Ất đi vào truyền tống trận.
Trận văn lóe sáng, dịch chuyển 2 người tới tổng bộ.
Đầu ra ở phía tổng bộ đã có người chờ sẵn, đó là một cô gái da trắng, dáng cao, mặt mũi xinh xắn yêu kiều, nhìn qua thì có vẻ hòa nhã và dễ gần vô cùng.
Đứng cạnh cô gái là một gã đàn ông béo ú, mắt híp, bụng mỡ lòi ra.
Ất hướng về gã béo, vội vàng lên tiếng chào hỏi:
“Thì ra là Đinh Lâm tổng quản, hân hạnh, hân hạnh, không biết vị này là?”
Gã béo là Đinh Lâm tổng quản cũng cười đáp:
“Đây là Ngọc Diệp tiểu thư, con gái Lâu chủ, nàng sẽ cùng ta tiếp đón vị này.”
Nghe vậy, Ất vã mồ hôi, mặt hoảng hồn, lắp bắp:
“Thuộc hạ gặp qua tiểu thư.”
Còn Thuyết thì cũng lịch sự chắp tay:
“Không ngờ Ma Tài Lâu chu đáo như vậy, làm phiền 2 vị rồi.”
Cô gái tên là Ngọc Diệp cũng nở một nụ cười khả ái, ẩn trong đó là một chút thán phục, nói lời khách sáo:
“Anh Thuyết tuổi trẻ tài cao, thật đáng ngưỡng mộ, được trực tiếp làm việc và tương tác cùng với anh, chính là vinh hạnh của em nói riêng, cũng như Ma Tài Lâu nói chung.”
Thuyết cũng khiêm tốn: “Không dám, không dám, tôi nào có bản lĩnh gì hay, chỉ là người mới vào đời mà thôi, Ngọc Diệp tiểu thư quá khen rồi.”
Ngọc Diệp không nhanh không chậm bình phẩm:
“Anh Thuyết không cần khiêm tốn, anh tuổi còn trẻ như vậy mà đã đã có thực lực cường thế, có thể đánh ngang tay, thậm chí áp đảo Yêu Chân Tu mạnh mẽ như quái vật Hydra, trên đời này sợ rằng chẳng có mấy ai.”
Thuyết nghe vậy thì giật mình, ra vẻ đề phòng, hắn không ngờ đám người Ma Tài Lâu này thính như vậy, mình vừa đi đánh nhau mà đã bị bọn họ phát giác.
Nghe đôi thanh niên kẻ xướng người họa, Đinh Lâm tổng quản lên tiếng cắt ngang:
“Thôi được rồi, có chuyện gì sẽ nói sau, chúng ta phải đi thôi, Nhị lão lão đang chờ.”
Ất cũng biết ý, hướng về phía 3 người, nhanh nhảu đáp:
“Anh Thuyết cứ yên tâm, dịch vụ bên em cực kỳ chất lượng.”
“Thuộc hạ xin cáo từ!”
Nói xong liền vào truyền tống trận, trở về chi nhánh ở Đại La Thành.
3 người lên một áng mây, rồi áng mây di chuyển với một tốc độ vô cùng khủng bố, giống như cân đẩu vân vậy, hướng về phía một đỉnh núi cao vời vợi.
Nhìn mật độ đền đài, lầu các dày đặc, các nhân viên và cường giả, khách hàng tấp nập giao dịch, khẽ liếc qua, Thuyết đã thấy có vài chục Chân Tu cường giả rồi, hắn cũng tranh thủ bắt chuyện 2 người dẫn đường, hy vọng biết thêm chút thông tin gì đó.
“Lần đầu tiên được tới đây, không ngờ nơi này cao thủ như mây, mà còn náo nhiệt, sôi động như vậy.”
Đinh Lâm tổng quản khẽ híp mắt:
“Cậu quá khen rồi, nơi này là tổng bộ, rất nhiều hàng hóa, vật phẩm chỉ nơi đây mới có, nên tập trung nhiều khách hàng lớn là đương nhiên, nhưng rất hiếm ai nhân được vinh dự như cậu, các vị cao tầng đánh giá cậu rất cao.”
Thuyết cũng ra vẻ quan tâm:
“Không biết Nhị lão lão mà ngài vừa nhắc tới là nhân vật bậc nào.”
Đinh Lâm mắt hướng lên trời, ra vẻ sùng bái nói:
“Lãnh đạo của Ma Tài Lâu là Lâu chủ, cũng là cha của Ngọc Diệp tiểu thư đây, tiếp đến là phó Lâu chủ và các vị trưởng lão. Nhưng trên thực tế, chúng tôi còn những nhân vật thần bí, hiếm khi xuất hiện, nhưng thay vì gọi là lão tổ như những thế lực khác, chúng tôi tạm gọi là lão lão.”
Ngọc Diệp lúc nãy cũng yêu kiều cất lời, nhìn phong thái rất là duyên dáng.
“Nhà người ta thường chỉ có 1 vị lão tổ, nên mới dùng từ như vậy, nhưng nhà em có nhiều vị, gọi đại lão tổ, nhị lão tổ, tam lão tổ, … thì thấy không tiện, nên mới gọi là lão lão. Những vị lão lão này chính là người sáng lập nguyên thủy của Ma Tài Lâu.”
Đinh Lâm mắt híp tiếp tục nói, ra vẻ hào sảng:
“Chẳng giấu gì công tử, Đại lão lão chính là cụ cố của Ngọc Diệp tiểu thư, còn Nhị lão lão là sư muội của người, cũng chính là sư phụ của Ngọc Diệp tiểu thư đây.”
Thuyết nghe tới đây cũng là kinh ngạc không thôi:
“Hả, quan hệ chồng lấn như vậy, nghe có vẻ không phù hợp.”
Đinh Lâm nhìn sang Ngọc Diệp, vẻ mặt tán dương không ngớt:
“Ai bảo trí tuệ của tiểu thư quá bất phàm, nhìn thấy biểu hiện của nàng, Nhị lão lão đã không nhịn được, phá cách thu nhận làm đệ tử, mà các lão lão vốn có tầm mắt cực cao, qua vô vàn năm tháng, số lượng đệ tử thu nhận chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”
“Đại lão lão vốn biết làm như vậy, vai vế sẽ có phần không hợp lý, nhưng trước sự quyết liệt của sư muội, cũng đành nhắm mắt cho qua. Uy quyền của lão lão quá lớn, Đại lão lão đã không lên tiếng phản đối, nên cũng chẳng ai dám ý kiến gì.”
Ngọc Diệp được ngợi khen thì mặt mày ửng đỏ, ra vẻ ái ngại:
“Chú Lâm nói gì vậy, so với anh Thuyết đây, tài năng của con chẳng thấm vào đâu cả, chú đừng tâng bốc con lên như thế.”
Thuyết thấy vậy, đoán rằng giai nhân đang e thẹn, hắn cũng tranh thủ tìm cách lấy le.
Đùa chứ, đứng trước người đẹp như vậy, nói không động tâm, thì chính là giả, trừ khi mi không phải nam nhân chân chính.
“Tiểu thư, bạn không cần nghĩ ngợi quá nhiều, chẳng qua tôi may mắn đạt được cơ duyên, nên mới có chút thành tựu như vậy, chứ xét về tài năng trí tuệ hay các phương diện khác, tôi vốn kém xa tiểu thư.”
Cân đẩu vân lúc này đã bay lên tới gần đỉnh núi, chỉ thấy cảnh sắc nơi đây thuần một mảng tuyết trắng xóa, ngay cả những tán cây, cũng nặng trĩu tuyết.
Chỉ vào 1 cửa hang, Ngọc Diệp lên tiếng:
“Chúng ta tới nơi rồi, sư phụ của em đang ở trong kia.”
Cân đẩu vân hạ xuống, Đinh Lâm và Ngọc Diệp kính cẩn chắp tay, khom mình bái kiến:
“Bẩm Nhị lão lão, nô tài là Đinh Lâm, cùng với Ngọc Diệp tiểu thư, đã dẫn Thuyết công tử tới theo lệnh của người.”
Thuyết đoán bên trong ắt hẳn là 1 đại năng khủng bố, liền chắp tay hành lễ.
“Hân hạnh được tiền bối tiếp kiến, vãn bối tên là Thuyết, người gốc ở lục địa Trung Thổ, có việc mong tiền bối giải đáp, phí tổn có thể thương lượng, mong người ra sức hỗ trợ.”
Một tiếng cười nhẹ nhàng truyền ra từ bên trong, kèm theo một giọng nói trong trẻo.
“Ha ha ha ha, Mani giáo chủ năm đó ngã xuống, nay đã tái sinh thành công, thực lực tăng mạnh, đã nóng lòng muốn đột phá Cấm Kỵ tới vậy sao?”