Lão Ngưu nói xong, liền nhắm mắt lại, thở phì phò, dường như đang thi triển, hay làm một động tác nào đó, tức thì cấm chế ngăn cản phi hành tan biến.
Thuyết biết đây chỉ là tan biến tạm thời, để chiếu cố hắn và Nhất Không mà thôi
Đáp lại lời nói của Lão Ngưu, Thuyết cũng chắp tay cảm tạ.
“Lão Ngưu, cảm ơn ngài rất nhiều!”
“Không cần khách sáo.”
2 người lại tiếp tục phi hành với tốc độ khủng bố, vừa bay vừa đánh giá tình hình bên dưới.
“Thanh Hoang Bãi này quả thật ngọa hổ tàng long, lại không bị nhân loại vào khai phá, không biết có cơ duyên nào ở đây không nhỉ?”
“Mà thôi, ta còn việc khác quan trọng hơn, không nên phân tâm với mấy việc này.”
Trong lúc Thuyết đang miên mang suy nghĩ thì Nhất Không đã truyền âm cho hắn.
“Công tử, người tài tình thật đấy, không ngờ chúng ta lại suôn sẻ tới vậy, suy cho cùng, thực lực vẫn là yếu tố quyết định.”
Thuyết cũng tự hào và sảng khoái đáp lại:
“Đúng vậy, ở đâu cũng phải có thực lực cả, khi mình có thực lực, tự khắc người ta sẽ e dè và kinh trọng, giả sử ta mà không đạt tới đẳng cấp này, thì lúc nãy có lẽ đã đánh nhau 1 trận tơi bời với người ta rồi.”
Rồi hắn thầm nghĩ tới câu chuyện hộ chiếu ở Trái Đất, kỳ thực nước nào giàu có, kinh tế phát triển, thì hộ chiếu nước họ sẽ được đánh giá cao, công dân nước đó đi tới nước khác cũng được chào đón hơn, hưởng nhiều ưi ái hơn, giống như một dạng quyền lực mềm vậy.
2 người vừa ngao du vừa phi hành, được lão Ngưu tạo điều kiện, chẳng mấy chốc đã bay qua địa bàn Thanh Hoang Bãi.
Đứng trên 1 rặng núi, nhìn về tòa thành phía xa xa, Thuyết trầm giọng:
“Xem ra phía trước là biên giới của Đại Cồ Việt.”
Nghĩ tới việc vương quốc này cũng là 1 trong các thế lực tham gia chiến dịch vây công năm đó, Thuyết đương nhiên chẳng vui vẻ gì khi đặt chân tới đây, nhưng tình thế khiến hắn khó có thể làm khác.
2 người thả mình xuống, áp chế tu vi chỉ còn Thánh Suất, rồi lẳng lặng hòa vào dòng người đang tiến vào cổng thành.
“Trấn Nam Thành”
Nhìn 3 chữ to lớn được khắc ở đại môn trên cao, Thuyết chắc mẩm thành trì này ở miền biên viễn phía Nam, nên mới có tên như vậy.
Kỳ lạ là ở đây chỉ việc khai báo qua loa, và nộp phí nhập cảnh 5 Thánh thạch, thêm phí vào thành 3 Thánh thạch mỗi người mà thôi, tính ra là rất rẻ, nếu so với đám người Xơ ne.
2 người tự xưng là tán tu, vì không bị kiểm soát gắt gao, nên Thuyết cũng ngờ ngợ, Đại Cồ Việt quản lý tình trạng xuất nhập cảnh lỏng lẻo như vậy ư, lỡ bị kẻ gian trà trộn thì …
Nhất Không nhìn ra nghi hoặc của Thuyết, liền truyền âm giải thích:
“Chẳng cứ gì Đại Cồ Việt, mà hầu hết các quốc gia khác cũng không gây khó khăn trong quá trình nhập cảnh, vì nếu làm căng quá, thay vì đi đường chính ngạch ở các thành trì, người ta sẽ trà trộn đi vào bằng những con đường khác, khi đó lại thất thu thuế.”
“Đường biên giới quá dài, không thể xây thành trì phủ bao phủ hết được, nhiều nơi biên giới là rừng rậm, sông hồ, có cả hiểm địa, hoặc tộc quần của Yêu tộc, rất khó xâm phạm.”
Thuyết thầm nghĩ cũng đúng, với lượng tu sĩ qua lại đông như vầy, ước tính lên tới cả chục vạn người đi vào, riêng tiền phí kể ra cũng là một khoản thu không hề nhỏ.
Bước đi trên đường cái, nhìn cảnh buôn bán nhộn nhịp, người qua lại tấp nập ở một thành trấn vùng biên, Thuyết không khỏi thán phục về sự sầm uất nơi đây.
Dọc 2 bên con đường chính, là san sát các cửa tiệm, quầy hàng, nhưng hàng hóa chủ yếu là nguyên liệu (quặng mới khai thác) để rèn đúc pháp bảo, thảo dược (dùng để chế thuốc), và các mặt hàng nông sản, lâm sản
Lẻn vào 1 ngách vắng, Thuyết gọi mấy người phụ nữ trong Thuyết giới ra, cho họ được mở mang tầm mắt, rồi hắn nghiêm nghị dặn dò:
“Các chị em có 1 tiếng để tham quan, và shopping nếu muốn.”
“Chú ý nơi đây đông người, phức tạp, nên mọi người phải luôn đi bên cạnh ta.”
“Thánh giới này nguy hiểm vô cùng, không được chủ quan.”
Tiếc rằng nơi đây đa phần chỉ bày bán nguyên vật liệu, chứ thành phẩm như đan dược, binh khí, lại hầu như chẳng có, nên đám người chỉ mua một số thảo dược cần thiết.
Tiện thể hắn hỏi một chủ quầy:
“Ông chủ, thành này có kinh doanh truyền tống trận không?”
“Tất nhiên là có, nhưng đó là ngành kinh doanh độc quyền, do Thành chủ đại nhân trực tiếp quản lý, nếu mọi người muốn, có thể tới phủ Thành chủ.”
“Tôi nhắc nhở là chi phí rất cao, mọi người nên vào trong không gian pháp bảo, rồi để 1 người truyền tống cho tiết kiệm.”
“Cảm ơn ngài!”
Vừa bước ra khỏi cửa tiệm, thấy bên kia đường là một quầy hàng nhỏ, chủ quầy là một bà lão ăn mặc rách rưới, đang ngồi nhắm mắt, bên cạnh là một bé gái chừng 4-5 tuổi, mặt mũi lấm lem, ánh mắt lộ rõ vẻ tội nghiệp.
Động lòng thương cảm, Thảo băng qua đường, muốn mua một chút gì đó ủng hộ.
Nhìn sạp hàng là một con gà mái đang nằm trong ổ với 7-8 con gà con kêu chít chít, thêm mấy quả ổi, và 1 nải chuối xanh, một bộ lông thú, và mấy đồ linh tinh khác, Thảo nhất thời cũng không biết nên mua cái gì.
Nói thật dù ở Trái Đất, nàng cũng chưa bao giờ mua mấy thứ này.
Chẳng lẽ lại đưa tiền, nhưng làm thế khá nguy hiểm, rủi ro bị ăn chửi rất cao.
Xin lỗi, tôi tuy nghèo, nhưng cũng không phải đi ăn xin nhé, không cần rủ lòng thương hại.
Mà lúc này, bà lão cũng đã chậm rãi mở mắt ra, nhìn Thảo một hồi rồi cất giọng khàn đục.
“Thật thú vị, một Kim Đan kỳ nhỏ nhoi mà lại có mệnh cách thật bất phàm.”
Thảo giật mình, nàng ngơ ngác không hiểu bà ta vừa nói gì.
Chỉ thấy bà ta tiếp tục, giọng sang sảng chẳng chút nể nang.
“Muốn mua gì thì chọn nhanh lên, không thì ra chỗ khác!”
Mặc dù khá bất bình trước thái độ bán hàng của bà ta, nhưng da mặt Thảo cũng khá dày, vì bản thân nàng cũng là dân kinh doanh, cũng có mấy năm làm sale tín dụng, đã quá quen với việc bị người khác từ chối khi telesale, hay tư vấn bảo hiểm, thậm chí tới xí nghiệp người ta đòi nợ, còn bị đuổi thẳng cổ.
Chứ nếu là người mới ra đời đi làm, lớ nga lớ ngớ, nghe như thế chắc bị tổn thương mất.
Bất chợt lúc này Thuyết xuất hiện và lên tiếng:
“Bộ lông này giá bao nhiêu?”
Nghe Thuyết hỏi, bà lão nhìn chằm chằm lên người Thuyết, chính xác là nhìn vào vùng đan điền trên người hắn, trên ánh mắt hiện ra chút ngạc nhiên nào đó.
Bị người khác nhìn chằm chằm, Thuyết cũng cảm thấy chẳng vui vẻ gì, một cảm giác khác lạ chợt dâng lên trong lòng, hắn có phần mất kiên nhẫn.
“Thế rốt cuộc bà bà này có muốn bán hàng không đây, báo giá đi chứ.”
“Ngươi hỏi bộ lông cừu này à? Giá 3 triệu Hoàng thạch, hoặc tương đương, miễn mặc cả.”
Nghe báo giá như vậy, Nhất Không và đám nữ nhân xung quanh liền giật mình, mồm há hốc, Hoàng thạch quý hiếm và đắt đỏ hơn hẳn Thánh thạch thông thường, mà con số 3 triệu, phải nói là cực kỳ kinh khủng.
Nãy giờ mọi người mua sắm một đống thảo dược, mới mất tầm 200 Hoàng thạch thôi đấy.
Thuyết cũng kinh hãi trong lòng, hắn thấy bộ lông này vừa với người mình, nên định mua để khoác lên người, mặc chơi chơi mà thôi, cũng coi như ủng hộ người già cả.
Hoa Mạn Sương liền nhảy dựng lên.
“Bà chặt chém cũng một vừa hai phải thôi chứ, bộ lông cừu này mà giá tận 3 triệu Hoàng thạch, mấy tiệm bán lông với da thú ngoài kia, tầm 3-5 Thánh thạch là cùng.”
Mấy người khác đang mua hàng ở các tiệm quanh đấy, nghe con số thiên văn như vậy cũng không nhịn được hiếu kỳ, tò mò đến xem, xôn xao bàn tán:
“Bà cụ này ta thấy ngồi bán hàng ở lề đường hơn 20 năm nay rồi, quanh năm suốt tháng chỉ có mấy món đồ này thôi, mà cũng có ai người ta thèm mua đâu.”
“Tôi từng đi giao thương ở nhiều thành trì lớn, đã tham gia nhiều phiên đấu giá, cũng chưa thấy món đồ nào có giá 3 triệu Hoàng thạch.”
“Đây nhất định là gạt người, lừa đảo đó anh bạn.”
Một lão già có vẻ am hiểu sự đời: “Dù là da của yêu thú, kể cả da của Yêu Chân Tu, cùng lắm là 2 triệu Thánh thạch mà thôi, không thể có giá này đâu, mà thành trì miền biên viễn này chỉ là thành trì nhỏ, sao đủ tầm để bán vật phẩm có đẳng cấp như thế.”
Berdina cũng không giấu nổi vẻ bất mãn.
“Bà này hình như bị ngáo, hút cỏ ít thôi.”
Lời vừa dứt, Berdina liền ăn một cái tát vào mặt, hộc cả máu, nhưng không rõ là ai ra tay.
Thuyết cũng không nhìn thấy hành động xuất thủ, chứng tỏ người ra tay là cao thủ khủng bố, trình độ vượt xa hắn.
Bà lão thì vẫn yên lặng ngồi đó, thái độ không mặn không nhạt.
“Các ngươi ồn ào quá đó, mua thì mua, không mua thì lượn.”
Rồi bà ta nhìn Thuyết:
“Ngươi về dạy dỗ lại vợ mình đi, được ăn sung mặc sướng, được nuông chiều từ nhỏ không phải là điều tốt lành gì, dù là không dám tin vào những thứ mình không biết, cũng không được ăn nói với người lớn tuổi như vậy, kẻo có ngày gặp họa đấy.”