Berdina nghe bà cụ giáo huấn như vậy, định lao lên ăn thua, nhưng Thuyết vội ngăn lại.
Bởi nghe bà ta nhắc đến quá khứ sống trong nhung lụa của Berdina, rồi việc nàng ta bị tát cho hộc máu mồm, mà hắn còn không nhận thức nổi, hắn đã bắt đầu chột dạ, âm thầm kiêng dè bà cụ trước mặt.
Trong lòng hắn lúc này lo nghĩ không thôi, lúc nãy bà ta nhìn mình chằm chằm, và tại sao lại đưa ra con số 3 triệu Hoàng thạch?
Cớ sao bà ta lại biết mình có nhiều Hoàng thạch giấu trong người, phải biết rằng đó là 1 loại Thánh thạch quý hiếm, không hề đại trà phổ biến như Thánh thạch thông thường.
Và cần nhớ rằng Thuyết giới là thế giới do Cấm Kỵ công pháp tạo ra, muốn nhìn được nó, thì tu vi phải là Cấm Kỵ, hoặc có pháp bảo chuyên đi dò xét, đạt tới đẳng cấp Cấm Kỵ.
Nếu bà cụ trước mặt này có thể nhìn thấy Thuyết giới của mình, dù là bất cứ trường hợp nào trong 2 trường hợp kể trên, cũng đều chứng tỏ thực lực của bà ta đáng sợ vô cùng.
Người như vậy, hiện tại mình không nên đắc tội.
Hít sâu một hơi, Thuyết cố nở 1 nụ cười gượng gạo:
“Thôi được rồi, 3 triệu thì 3 triệu, ta đồng ý, tiền đây.”
Nói rồi hắn vung tay, lấy 3 triệu Hoàng thạch trong người, cho vào 1 cái nhẫn trữ vật, đưa cho bà cụ.
Bà cụ nở 1 nụ cười hòa nhã hiếm có.
“Ngươi có ánh mắt thật tinh tường, chọn được vật quý giá nhất trong sạp hàng của ta, người trẻ tuổi ai mà cũng có tầm mắt như ngươi thì tốt biết mấy.”
Bề ngoài thì Thuyết vẫn ra vẻ vui vẻ, trong lòng thì có đang rất chi là xót của, dù hắn giàu có thật, nhưng đó cũng không phải số tiền nhỏ đâu.
“Hà hà, không có gì, ta thấy bộ lông này hợp với mình.”
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Thuyết, bà cụ nhẹ nhàng truyền âm.
“Đồ ngốc, bộ lông cừu này không phải phàm vật đâu, nó có thể khải tử hoàn sinh đấy, ngay cả các vị thần cũng thèm muốn, số tiền ta nói chỉ mang tính tượng trưng thôi, ban tặng người hữu duyên là chính, còn với gia tài của ngươi, 3 triệu thì đâu có nhằm nhò gì.”
“Ngươi chỉ cần nhỏ máu nhận chủ, rồi truyền công lực và 1 tia linh hồn vào, là kích hoạt được nó, khi đó ngươi sẽ phải thay đổi suy nghĩ.”
Thuyết nghe mà ngẩn người, sắc mặt biến ảo liên tục.
Trong lúc Thuyết và bà cụ tiền trao cháo múc, mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên về cuộc giao dịch này.
“Điên, điên thật rồi, thế gian không ngờ có kẻ điên tới vậy!”
“Ta hoài nghi bọn chúng đang dàn cảnh lừa đảo, mọi người cẩn thận!”
“Tỷ giá Hoàng thạch với Thánh thạch là 4, như vậy 3 triệu Hoàng thạch đã tương đương với 12 triệu Thánh thạch, một con số khổng lồ, Chân Bảo cũng tầm 2 – 2.5 triệu Thánh thạch mà thôi, người này tiêu tiền ghê thật.”
Mặc kệ đám đông nói gì thì nói, Thuyết đã vội dẫn theo Nhất Không và đám vợ rời đi, còn bà lão thì gật đầu hài lòng, 2 bà cháu cũng thu dọn quầy hàng rồi đi về.
Ngay cả các bà vợ cũng bất bình và tỏ vẻ tiếc tiền, làu nhàu trên suốt quãng đường:
“Chồng rõ thật là, sao lại hoang phí như thế?”
“Chúng ta còn đại sự phải làm, cần rất nhiều tài lực.”
“Khởi nghiệp mà phung phí như thế này thì chết.”
Ngay cả Hoa Mạn Sương là thuộc hạ cũng phải xót xa:
“Chủ nhân, số tiền lớn như vậy, tiện thiếp cả đời chưa từng thấy qua, người tiêu hoang quá, mà nhìn thấy số tiền như vậy, không những chúng ta, mà cả bà cụ, sẽ gặp nguy hiểm, nhiều người sẽ nhòm ngó.”
Nhất Không thì tin tưởng vào ánh mắt của Thuyết, với cả có sư phụ là tồn tại viễn siêu trong truyền thuyết, nên hắn có 1 số kiến giải hơn người thường, im lặng không nói lời nào.
Thuyết bực mình, nghiêm mặt, ánh mắt gườm gườm đám nữ nhân, hắn truyền âm:
“Trật tự hết cho ta, mấy người thì biết cái gì, ta hoài nghi bà cụ đó là Cấm Kỵ cường giả, đi du ngoạn nhân gian đấy.”
“Đứa nào chán sống thì cứ tới, ăn cướp thử xem.”
Mấy người nghe vậy thì mắt chữ O, miệng chữ A, lắp bắp hỏi:
“Trời ơi, Cấm Kỵ, có thật không chồng?”
Thuyết vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Mấy người tu vi còn thấp, nên có nhiều vấn đề chưa thể nhìn thấy và cảm nhận được, còn với anh, chỉ cần động não, suy nghĩ một chút là ra.”
“Mặc dù không dám khẳng định chắc chắn 100%, nhưng anh cũng đoán bà ta 9 phần 10 là tồn tại Cấm Kỵ, không thể sai được, bộ lông cừu này không phải dạng vừa đâu.”
Quả nhiên suy nghĩ của Mạn Sương không sai, bà cụ và Thuyết sau đó đã bị nhiều người lạ mặt để mắt và bám theo.
Tuy nhiên đây là thành trì nằm dưới sự quản lý của Đại Cồ Việt, có quy định nghiêm ngặt về an ninh trật tự, không phải nơi có thể tùy tiện ra tay.
Những thành trì như thế này thường có võ đài để lên sinh tử chiến, hoặc tòa án để xử lý các tranh chấp, mâu thuẫn.
Thế nên muốn động thủ, thì phải ra khỏi thành, tới nơi hoang vắng, khi đó thì thoải mái.
Nhưng đám người xấu cõ lẽ sẽ chẳng bao giờ đạt được ý đồ, vì bà cụ sau khi dạo bước một đoạn, đã biến mất không để lại chút dấu vết.
Còn nơi mà Thuyết đến, lại là Trận Khu, một khu vực chuyên phục vụ cho những khách nhân cho nhu cầu truyền tống đi các thành trì khác.
Tất nhiên truyền tống trận ở Trấn Nam Thành chỉ có thể truyền tống tới các thành trì nằm trong lãnh thổ Đại Cồ Việt mà thôi, không truyền tống tới các thành trấn ở các thế lực khác.
Hiểu đơn giản thì Trận Khu này giống như một sân bay vậy, nhưng chỉ bay nội địa thôi, và bay nội địa thì nhà nước Đại Cồ Việt độc quyền, bay quốc tế thì 1 số thương hiệu, tổ chức làm ăn lớn và uy tín như Hải Thương Thị, Ma Tài Lâu, … mới được phép hoạt động.
Bất quá muốn bay quốc tế thì phải tới thủ đô – Đại La Thành mới có.
Mà an ninh ở sân bay thì khỏi phải nói, còn nghiêm ngặt hơn những chỗ khác.
Các sân bay ở Đại Cồ Việt trong quá khứ cũng từng bị vài vụ tấn công khủng bố của các thế lực thù địch, vì vậy mà lực lượng bảo an rất dày đặc, họ đều là võ sĩ tinh nhuệ được tuyển chọn từ các nhánh quân đội đặc chủng của đế quốc.
Quả nhiên khi thấy Thuyết và Nhất Không vào Trận Khu, đám người lạ mặt bám theo đành tặc lưỡi quay về, âm thầm hối tiếc, 2 tên Thánh Suất giàu có như vậy mà không bắt được.
Đầu tiên là cửa giám sát, ở đây có 1 con mắt, đẳng cấp lên tới Thánh Bảo 9 sao, chuyên dò xét linh hồn của hành khách, ngay cả Thánh Đế cũng khó có thể che giấu.
Những kẻ mang theo ý đồ bất chính với Đại Cồ Việt, sẽ bị phát hiện ngay tức khắc.
Thuyết nhìn mà cũng âm thầm gật gù, Chân Tu thế lực hùng mạnh có khác, quả nhiên giàu chảy mỡ, 1 thành trấn nơi biên ải đã được đầu tư hẳn 1 pháp bảo cấp cao như vậy.
Sau khi 2 người qua cửa giám sát, sẽ tới khu vực mua vé và khai báo thông tin, việc khai báo chỉ mang tính hình thức thôi, vì con mắt ở cửa 1 nó đã làm hết rồi, mà người ta cũng tế nhị, không muốn hỏi quá nhiều về mục đích của hành khách.
Kinh doanh mà, phải nhạy bén và nắm được tâm lý khách hàng.
Các người tới đây sử dụng truyền tống trận vì mục đích gì cũng được, chỉ cần không được gây sự hay làm ảnh hưởng tới lợi ích của nhà nước, thì cứ thoải mái.
Thậm chí ngươi muốn đi nhờ truyền tống trận ở Đại Cồ Việt, để sang một nước lân bang tiến hành các hoạt động phá hoạt, giết chóc gì đó cũng không thành vấn đề.
Vé bán thì có 2 loại, loại thường (hạng vé phổ thông) và loại đặc biệt, hiểu đơn giản là vé VIP, vé hạng thương gia, cũng giống như Trái Đất vậy.
Vé VIP thì đắt hơn, 200 Thánh thạch/ người, trong khi vé thường chỉ 120 Thánh thạch thôi, vé VIP thì có nhiều dịch vụ hơn, nhưng Thuyết thấy mấy dịch vụ đó cũng vô bổ, chả có ích gì, mà quan trọng là cũng chẳng đi nhanh hơn, chỉ là chiêu trò móc túi khách hàng mà thôi.
“Bán cho 2 vé thường, nơi đến là Đại La Thành.”
2 người vào truyền tống trận, chở đủ hành khách bước vào, trận văn lóe sáng mãnh liệt rồi xoay tròn, đưa đoàn người tới thủ đô của Đại Cồ Việt.
Chỉ mất 1 lúc là đã truyền tống tới nơi, khỏe re.
Thuyết nhẩm tính, nếu di chuyển bằng truyền tống trận trót lọt giữa các thành trì, thì muốn tới thành trì gần nhất phế tích của Mani giáo khi xưa, mất chừng 1 tuần mà thôi.
“Khí Vận Thông Thiên Thể, hãy đợi đấy!”
Điểm đến kế tiếp mà hắn hướng tới là Phong Hỏa Thành – thủ đô đế quốc Đại Phiêu.
Muốn di chuyển giữa các thủ đô hay thành phố lớn, chỉ cần bỏ tiền ra đi truyền tống trận là xong, không phải gặp hiểm nguy khi đi qua các vùng miền.
Bất quá cuộc sống không phải lúc nào cũng theo kịch bản mà chúng ta hằng mong muốn, vẫn luôn có những bất ngờ xảy ra. Những biến cố, sự vụ ngoài ý muốn đó, có thể dẫn tới cơ duyên, hoặc mang lại đại họa, nhưng đó mới là sự thú vị của cuộc sống.
Tương lai không thể nói trước, là vì vậy.
Dạo bước trên đường phố Đại La Thành, đám nữ nhân không khỏi sửng sốt.
“Woa, thật là phồn hoa náo nhiệt!”
“Ở đây sôi động quá, mà phong cảnh cũng rất đẹp!”
Quả thật hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng chan hòa, gió mát thổi nhè nhẹ, cảnh buôn bán tấp nập, trên bến dưới thuyền vô cùng nhộn nhịp.
Đến trước cổng Hải Thương Thị, như dự định hắn định hỏi đi truyền tống trận, thì lễ tân đã gởi hắn 1 bức thiệp mời tới tham gia sự kiến đấu giá hội quy mô lớn mà bọn họ chuẩn bị tổ chức, sẽ khai mạc sau 3 ngày nữa.