“Nên nhớ đây là Thánh giới, vốn dĩ chả có nhân quyền hay luật lệ nào đáng nói cả, vì đây là nơi mạnh được yếu thua, tàn khốc vô cùng, nắm đấm của ai mạnh hơn thì kẻ đó có tiếng nói, không có chỗ cho sự yếu mềm, vậy thôi.”
“Ta thấy những người dân kia bị ức hiếp và tước đoạt mọi bề, khổ sở vô cùng, họ bị cưỡng gian, bị giết không nương tay, mà không thể phản kháng, và cũng chẳng ai bảo vệ họ, quan phủ chỉ nhăm nhăm vơ vét tài sản. Chưa kể xác họ còn bị mổ xẻ lấy nội tạng, rồi máu của họ trở thành thức ăn cho đám Huyết tu.”
“Đó đâu gọi là sống, mà nên gọi đó là cố gắng tồn tại.”
“Ngươi thấy những con người nhỏ yếu và thấp bé đó, liệu cuộc đời này của họ còn có tương lai nữa không, khi họ không thể đứng lên giải phóng khỏi gông cùm xiềng xích, không thể làm chủ số phận của mình.”
“Sống trong cảnh đói nghèo, rồi bị bao trùm bởi bầu không khí khủng bố, thì cái chết là sự giải thoát tốt nhất.”
“Họ hèn nhát không dám tự kết liễu, họ tiếc nuối không dám rời bỏ nơi này, thế thì để ta làm chút việc nên làm vậy.”
Nghe Thuyết rao giảng 1 tràng, Nhất Không càng nghe càng cảm thấy hợp lý, càng thấy thuyết phục, giống như bị tẩy não vậy.
“Công tử nói rất phải, đời họ khổ quá rồi, sống không bằng chết, chi bằng …”
“Ngươi hiểu vậy là tốt, bây giờ chúng ta tới 1 nơi khác tìm truyền tống trận thôi.”
Nói rồi hắn thả mọi người từ không gian pháp bảo ra:
“Mạn Sương, gần đây có quốc gia nào nữa không, coi bộ đám Xơ ne này, thì mấy thành trì kia cũng chẳng khác gì Viễn Nam thành đâu.”
“Ủa, mà Viễn Nam Thành biến đâu rồi chồng?” Haruko ngơ ngác hỏi Thuyết.
Thuyết cũng chẳng thèm giấu giếm:
“Anh tiện tay hủy diệt rồi, nơi như vậy thì đâu cần giữ lại.”
Hoa Mạn Sương lúc này mới rụt rè lên tiếng:
“Chủ nhân, đi tiếp về hướng Bắc, chính là Thanh Hoang Bãi, đó là một đầm lầy khổng lồ, vắng vẻ, và nguy hiểm vô cùng.”
“Sau khi đi hết địa phận Thanh Hoang Bãi, thì nghe bảo là vùng biên giới phía Nam của Đại Cồ Việt, bất quá thuộc hạ cũng chưa tới đó bao giờ.”
Thuyết hỏi lại: “Nguy hiểm tới mức nào, Chân Tu vào đó liệu có sao không?”
Mạn Sương rụt rè đáp:
“Thuộc hạ nghe đồn trong đó có rất nhiều hơi độc và bãi sình lầy, hơi độc có thể mê hoặc, còn những bãi sình lầy sẽ nhấn chìm và nuốt chửng người không may đi vào, nói chung nơi đó là hiểm địa ít ai dám tới.”
“Đã từng có vài vị Thánh Tông vào đó và chật vật vô cùng, nên Thánh Đế chắc sẽ không mấy nguy hiểm, chủ nhân và Nhất Không đại sư là Chân Tu, nên chắc không có gì đáng lo.”
“Và nơi đó còn ngăn cấm phi hành nữa”
Thuyết nghe vậy thì tỏ vẻ bất mãn:
“Xem chừng phiền phức nhỉ”
“Mặc kệ, cứ thẳng tiến, ta muốn xem thử hiểm địa đó rốt cuộc có gì đáng sợ.”
Từ ngày tu luyện Cấm Kỵ, Thuyết cũng tự tin lên hẳn, hầu như không hề do dự khi tiến vào các hiểm địa.
Để cho nhanh gọn, Thuyết lại thu Mạn Sương và mấy bà vợ vào Thuyết giới tiếp tục tu luyện, thực lực của họ quá kém, hầu như chẳng giúp được gì, còn hắn và Nhất Không thì nhằm thẳng hướng Bắc lao đến.
Mạn Sương lần đầu vào Thuyết giới, cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Thuyết và Nhất Không chấp nhận hao tổn sức lực, phi hành trên không trung, tốc độ của Chân Tu quả thật rất khủng bố, 2 người di chuyển như sao xẹt, chẳng mấy chốc mà tới Thanh Hoang Bãi.
Đứng trước Thanh Hoang Bãi, qua đánh giá sơ bộ, quả thật thấy nơi đây sương mù âm u, lởn vởn quanh những tán cây cổ thụ.
“Cây cối và sương mù che phủ như vậy, có lẽ sẽ che hết ánh sáng chiếu xuống, nếu đi bộ ở dưới, e rằng tối om. Công tử, chúng ta nên phi hành hay đi bộ.”
“Ta cứ đường đường chính chính mà phi hành, thử xem có kẻ nào dám ngăn cản.”
Nói rồi 2 người lại bay tiếp, nhưng khi đi tới địa phận Thanh Hoang Bãi, tốc độ bị suy giảm rất nhiều, cảm tưởng như sức hút ở đây là cực kỳ lớn.
“Hừ, với sức hút này, thì Thánh Đế cũng chẳng thể phi hành, đứng trên không thôi cũng đủ chật vật rồi.”
Và như để minh chứng cho việc ngăn cấm phi hành, vô số sợ dây leo từ phía dưới phóng lên không trung, nhằm thẳng 2 người tiến đến, như muốn bắt nhốt vậy.
Không đợi Thuyết ra lệnh, Nhất Không đã bộc phát thực lực của mình, tu vi Chân Tu ầm ầm bạo phát, thi triển võ kỹ hùng mạnh của Phật môn
“Kim Cang Trảm”
Toàn thân lóe sáng, vô số hư ảnh đao kém phóng xuất, chém hết đám dây leo đang tiến đến.
Chứng kiến cảnh tượng đó, 1 tiếng gầm từ sâu trong Thanh Hoang Bãi vang lên.
“Đủ rồi”
“Nhị vị Chân Tu cớ sao tới đây sinh sự?”
Thuyết nghe giọng nói pha lẫn âm ba công hùng hồn, hắn cũng khách sáo mà chắp tay.
“Thì ra là 1 vị cường giả Chân Tu của Yêu tộc, thật chẳng dám giấu, 2 người chúng tôi có việc gấp muốn tiến lên phía Bắc, nên phi hành cho nhanh, chứ không có ý định xâm nhập hay mạo phạm gì tới chư vị ở đây, mong các vị chiếu cố và tạo điều kiện.”
Tức thì 1 tiếng quát khác đã vang lên, không có vẻ gì là kính nể
“Hừ, Thanh Hoang Bãi này không hoan nghênh nhân loại các ngươi tiến đến, lại cố ý phi hành trên đầu chúng ta, giờ còn giở giọng nhờ vả.”
“Thế gian này nào có chuyện dễ nghe như thế.”
Thuyết nghe ra thì cũng biết kẻ vừa lên tiếng cũng là 1 tên Yêu Chân tu, như vậy xem ra Thanh Hoang Bãi này nội tình không đơn giản.
Bất quá như vậy cũng không làm hắn sợ hãi, hắn rất tự tin với vốn liếng hiện có của mình, Cấm Kỵ không ra, thì ta đây không sợ.
“Vị đạo hữu này, không ngờ tu đến Chân Tu rồi mà vẫn suy nghĩ cố chấp như vậy, chúng tôi cũng chỉ đi qua mà thôi, chứ đâu phải tới để xâm lược hay do thám gì.”
Bị Thuyết phê bình thẳng thắn, vị cường giả Yêu tộc vốn nóng tính kia, đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa:
“Ngươi nghĩ chỉ với 2 người các ngươi, mà đủ để nói tới 2 chữ xâm lược khi tới đây sao?”
Rồi hắn hiện hình, một con mãng xà khổng lồ màu xanh đen, phình mang trợn mắt, hung dữ vô cùng.
Nhìn chiếc muộng đỏ lòm cùng thái độ hung dữ, Thuyết cũng không khách sáo, hắn hiểu rằng đám Yêu thú này không chịu nói lý lẽ đâu, mình càng tôn trọng bọn chúng, thì chúng nó càng làm cao.
Thuyết nhìn và đánh giá:
“Ồ, Yêu Chân Tu tam tinh, đã khiến ngươi tự tin giao chiến với ta rồi hả?
Xà Yêu đang định ra đòn tấn công, thì một giọng nói trầm thấp khác vang lên.
“Được rồi, Hắc Thanh Xà, bỏ qua đi, ngươi không phải đối thủ của người ta đâu, đừng tự chuốc lấy nhục nhã.”
“Người này đã là Chân Tu thập tinh, công lực cực kỳ khủng bố, đã ở lằn ranh với cảnh giới trong truyền thuyết kia rồi.”
Xà Yêu nghe vậy thì giật mình kinh hãi, thái độ hết sức ngưng trọng.
“Lão Đại, ngươi nói thật chứ?”
Ngay cả Thuyết lúc này cũng giật mình, hắn không ngờ rằng lại có kẻ có thể nhìn ra thực lực của hắn, kẻ này xem chừng không đơn giản, mà nghe tên Xà Yêu gọi y là lão đại, có lẽ hắn là đại ca ở Thanh Hoang Bãi này.
Cảnh giới Chân Tu cũng phân ra mạnh yếu, có 10 cấp tất cả, từ nhất tinh đến thập tinh, chênh lệch giữa mỗi tinh là vô cùng lớn, đòi hỏi rất nhiều nỗ lực để có thể đạt được.
Mà tu đến thập tinh, coi như đã chạm rất gần vào cánh cửa trong truyền thuyết kia rồi.
Nhưng Thuyết hiểu rõ cái gọi là rất gần này, cả kiếp trước lẫn kiếp này, hắn đều đã đạt tới cảnh giới thập tinh này, từ đây muốn đột phá Cấm Kỵ, kỳ thực nó cao vời vợi, như là đứng dưới thung lũng nhìn lên trời cao vậy.
Thuyết cũng hướng về phía phát ra tiếng nói, lịch sự đáp lời.
“Ta vốn nghĩ Yêu tộc các vị không chịu nói chuyện lý lẽ, nhưng xem ra ta đã nghĩ sai rồi. Tuy vậy thực sự thì chúng ta chỉ đi ngang qua đây mà thôi, chứ không có ý gây sự.”
“Ngài có thể nhìn ra thực lực ta vốn ẩn giấu, thật là phi phàm, xin hỏi cao danh.”
Đáp lại lời Thuyết là một tiếng cười:
“Ha ha ha, đứng trước cường giả hùng mạnh như ngài, ta nào dám nhận 2 chữ cao danh, chẳng qua ta có tu luyện một môn bí pháp đặc thù, có thể nhìn thấu mọi che giấu dưới cấp độ Cấm Kỵ, ngài có thể gọi ta là Lão Ngưu là được rồi.”
Lời vừa dứt, một con trâu to lớn từ dưới đầm lầy đi lên, có vẻ như vùi mình trong bùn là thú vui của lão, mà kỳ thực trước đó Thuyết cũng không phát hiện ra con đại ngưu này.
Nhìn con trâu có tu vi Chân Tu tứ tinh này, bề ngoài trông nó lù đù vậy thôi nhưng cũng rất có đầu óc đấy, chứ không phải “đầu trâu” như người ta hay chế giễu đâu.
“2 vị nếu có việc gấp thì có thể bay qua Thanh Hoang Bãi này cũng được, chúng tôi cũng không làm khó gì cả.”