Chương 84: Đòn hủy diệt

Bên ngoài Viễn Nam Thành, đứng ở trên không cùng Nhất Không, Thuyết nhận xét:

“Dựa vào trí nhớ về những tòa thành ta từng ghé qua, thì quy mô của thành này cũng không lớn lắm, mà hình như tòa thành nào cũng ngăn cấm tu sĩ phi hành, muốn vào thành phải đi bộ và đăng ký thủ tục.”

Nhất Không cũng tiếp lời:

“Đúng vậy công tử, đó là luật bất thành văn rồi, hàm ý là tôn trọng.”

2 người liền hạ xuống, rồi đi bộ vào Thành như những người khác.

Sẵn dịp thăm thú, hắn cũng đưa mấy người vợ trong Thuyết giới ra, cả Hoa Mạn Sương đang điều tức trị thương trong không gian pháp bảo cũng được đưa ra, cô ta sống gần khu vực này lâu năm, cho làm hướng dẫn viên luôn.

1 đoàn 8 người, 2 nam 6 nữ cứ thế đi tới cổng thành, vừa đi vừa trò chuyện giới thiệu.

Tới cổng thành, lính gác hô lên: “Đứng lại!”

Rồi 1 tên Thánh Suất Sơ Kỳ, có tu vi cao nhất trong đám, có vẻ như hắn là trưởng ca trực ở đây, khuôn mặt có phần dữ dằn nhìn về phía đám người lên tiếng.

“Các ngươi ăn mặc kỳ dị, nhìn rất lạ mắt, dường như không phải người Xơ ne, chắc là đến từ nơi khác, phải khai báo và nộp lệ phí vào thành trước đã.”

“50 Thánh thạch mỗi người, 8 người tổng cộng là 400.”

Hoa Mạn Sương tiến lên cười nói:

“Chúng tôi tới từ bờ bên kia của Bạch Hải, lần đầu tới thành này, muốn mua một ít vật dụng, nhưng mức phí 400 Thánh thạch mà ngài nói quả thật rất đắt, mong quan gia xem xét.”

Tên trưởng ca hất hàm: “Giá đó là đã áp dụng được gần 1 năm nay, mà ngay cả tu sĩ người Xơ ne, muốn vào thành cũng phải xuất trình thẻ căn cước và nộp lệ phí 20 Thánh thạch đấy, người ngoài như các ngươi thì phải khai báo.”

Thuyết nghe mà cũng không chịu được, 50 Thánh thạch cũng đủ mua 1 kiện pháp bảo 3 sao rồi, vậy mà ở đây chỉ là phí vào thành, bọn này chặt chém ghê thật.

Tâm trạng vì vậy mà trở nên không vui, mà để ý thì lượng tu sĩ vào thành cũng rất ít.

Trong khi đó thì Nhất Không đã móc hầu bao thanh toán rồi, con hàng này vừa kiếm được hàng chục mở Hắc thạch, cũng có thể xem như là tỷ phú.

Đám người bước đi trên con đường cái trong thành, kỳ lạ là chả có cửa hàng nào bày bán vũ khí, bùa chú, dược phẩm.

Nhìn cảnh tượng ế ẩm và đìu hiu, Thuyết cũng tò mò hỏi 1 ông lão ven đường.

“Cụ cho tôi hỏi, quanh đây không có cửa tiệm nào bày bán binh khí, bùa chú hay dược phẩm nào sao?”

“Các người chắc từ nơi xa đến nên có phần không biết, những thứ đó là hàng cấm, không được phép bày bán, mọi cơ sở sản xuất khi làm ra đều bị thành chủ đại nhân cưỡng ép thu mua với giá rẻ mạt, nên các cơ sở đều bị lỗ nặng, giờ đây gần như đã lụi tàn cả rồi, đa số họ đều đã rời bỏ nơi này, đi tới nơi khác.”

“Lượng khách suy giảm, lại bị đánh thuế nặng nề, ngay cả thương hội có quy mô và uy tín lớn như Ma Tài Lâu cũng đã rời bỏ nơi đây 20 năm trước.”

“Ở đây chỉ có duy nhất 1 tiệm bày bán thôi, nhưng tiệm đó do người nhà Thành chủ quản lý, tuy bán đến vật phẩm Thánh cấp 8 sao, nhưng chịu rất nhiều loại thuế, lại ở thế độc quyền, nên giá bán đắt đỏ vô cùng.”

Thuyết và đám người nghe vậy thì ngạc nhiên:

“Hả, vương quốc Xơ ne mà ta nghe nói cũng là một quốc gia pháp trị, sao lại có chuyện vô lý như vậy, thật là”

“Kể ra thì thật bi đát, chuyện là gần 50 năm trước, quốc vương Xơ ne đột ngột từ trần, mà chưa kịp chỉ định người kế vị, hoàng thất Xơ ne xảy ra nội đấu, chia làm 2 phe, một phe do em trai quốc vương cầm đầu, phe kia do con trai quốc vương lãnh đạo.”

“2 phe này chiến tranh liên miên, tuy phe hoàng tử có ưu thế về quân đội, nhiều thành trì và đất đai hơn, nhưng phe hoàng thúc lại có nhiều giao tình với các tộc Yêu thú, cũng như được nhiều tán tu ủng hộ, thành ra không bên nào thắng thế, áp đảo được bên còn lại.”

“Cuộc chiến tranh tàn khốc và đẫm máu diễn ra suốt bao năm qua, kéo dài đến ngày hôm nay vẫn chưa chấm dứt, lãnh thổ của vương quốc Xơ ne vì thế tạm thời bị chia làm 2 vùng, 7 thành trì phía Bắc, thuộc quyền quản lý của Hoàng tử, còn 5 thành trì ở phương Nam, nằm dưới sự kiểm soát của phe Hoàng thúc.”

“Riêng kinh đô Xô phê, là chiến trường ác liệt, một thành phố phồn vinh hoa lệ vì thế mà trở nên điêu tàn, tan hoang.”

Nghe cụ già kể chuyện, Thuyết và mọi người cũng đã hiểu ra.

Haruko cảm thán: “Trò chơi vương quyền, cảnh nồi da xáo thịt, người dân thật là khổ.”

Thảo càng trực tiếp hơn: “thành này lại thu phí và đánh thuế cao như vậy, xem ra xung đột làm tiêu tốn chiến phí rất nhiều, thành chủ ở đây chắc cũng chịu sức ép KPI kinh khủng.”

“Nhưng làm như vậy được không bằng mất, khi thuế phí quá cao sẽ khiến doanh nghiệp khó làm ăn, khách tới cũng ít, và hệ quả là họ sẽ rời bỏ chuyển tới nơi khác.”

Murasaki cũng kết luận: “Quản lý và điều hành kinh tế như vậy quá là sai lầm.”

Berdina thì châm biếm sâu cay hơn:

“Vặt lông hay hút máu như vậy, chẳng mấy cũng lụi tàn thôi.

Lan thì hỏi thăm cụ già: “Ở đây họ có bắt lính, hay chiêu mộ binh sĩ không hả cụ?”

“Ngày trước các tông môn và thế lực phụ thuộc trong thành, bị ép ra trận rất nhiều, còn phàm nhân như chúng tôi, những người có sức lực đều phải đi vào mỏ Thánh thạch làm việc, điều kiện làm việc nặng nhọc, vất vả, ngoài mặt trận thì đánh nhau dữ dội, nên rất nhiều người bỏ mạng.”

“Thấy thế nên cũng nhiều người bỏ trốn, đi phiêu bạt tới nơi khác.”

“Nhân khẩu trong thành vì thế mà ngày một suy giảm.”

“Con trai và con dâu tôi năm ngoái cũng chết vì tai nạn trong khu mỏ.”

Nói rồi đôi mắt của ông cụ đã đỏ hoe.

Nhìn cụ già gầy yếu, quần áo rách rưỡi vá chằng vá chịt, Thảo động lòng thương, mở túi lấy ra một chút Hắc thạch đưa vào tay cụ

“Cháu có một ít, gọi là tấm lòng, cụ cầm lấy mà mua cái gì ăn cho ấm bụng, nhìn cụ chắc cũng chịu đói lâu ngày rồi.”

“Thứ này rất quý giá, già này chân thành cảm ơn cô nương.”

Rồi ông cụ lẩm bẩm:

“Thời buổi khó khăn, khốc liệt, hầu như không còn chỗ cho lòng tốt nữa.”

Nhìn ông cụ quay lưng bước đi, Hoa Mạn Sương nói với Thảo:

“Phu nhân thật là người nhân đức, nhưng ở nơi hung hiểm, cạnh tranh khốc liệt như Thánh giới này, thì hành động của người, coi chừng mang họa đấy, không chỉ cho mình, thậm chí cho cả ông cụ khi nãy.”

Thảo còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã có 1 tên to cao lực lưỡng đi ra chặn đường ông cụ, rồi hất hàm, giơ tay xòe ra trước mặt, vẫy vẫy.

Bộ dạng trấn lột hết sức rõ ràng.

Chưa hết, lại thêm chục tên nữa, nhìn bặm trợn, trông có vẻ lam lũ cơ cực, tay lăm lăm vũ khí, đi ra rồi bao vây Thuyết và đám người.

Một thằng cất giọng xin đểu:

“Các vị có vẻ giàu có và tốt bụng, cho anh em chúng tôi mấy trăm thạch với.”

Có đứa nhận ra Hoa Mạn Sương, liền cười cợt:

“Ồ, Mạn Sương thiếu trại chủ cũng có mặt ở đây, bất quá đây không phải Mộc Hoa Trại mà chúng ta phải e ngại.”

Thuyết nhíu nhíu mày, quay sang hỏi Mạn Sương:

“Chuyện này rốt cuộc là sao, sao ban ngày ban mặt lại để côn đồ lộng hành như vậy, thành này không còn kỷ cương trật tự nữa chăng?”

“Tài chính khó khăn, thành chủ kiếm tiền bằng mọi cách, việc nhắm mắt làm ngơ cho các đám du côn lộng hành, rồi hàng tháng ăn tiền cống nạp của bọn chúng.”

“Chúng mày thành công làm sống lại ham muốn giết người của tao.”

Rồi hắn trừng mắt, Không Gian Lực ầm ầm tác động, ép nát đám du côn thành mưa máu.

“Thành trì này cũng không cần tiếp tục tồn tại.”

Hờ hững bỏ lại 1 câu, Thuyết thu hết đám người vào không gian pháp bảo, thả người bay lên không trung, 1 quả cầu hủy diệt nhanh chóng được ngưng tụ, lôi đình và hỏa diễm gào thét dữ dội trong đó,

Mặt không biểu tình, Thuyết ném luôn xuống Viễn Nam Thành.

“ẦM”

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, ánh sáng chói lòa, ngay lập tức Viễn Nam Thành đã tan thành tro bụi, tất cả người dân lẫn tu sĩ trong thành đều chết ngay tức khắc.

Nhất Không thấy vậy liền kinh hãi kêu lên:

“Công tử, người ra tay tàn nhẫn quá, trong thành còn rất nhiều cư dân vô tội, họ không đáng phải chết.”

Đáp lại là lời nói lạnh lùng khiến con người ta phải kinh sợ.

“Đúng là họ chưa chọc giận ta, họ không đáng chết, nhưng vừa nãy đi tham quan 1 vòng, ta thấy cuộc sống ngày thường của họ cũng đã quá khốn khổ rồi, bị chèn ép đủ đường.”

“Kiếp sống này mà khổ quá, thì nên sang một kiếp sống mới, có thể sẽ tốt hơn, coi như ta giúp họ giải thoát.”

Nhất Không phản bác:

“Dù là như vậy, chúng ta cũng không có quyền can thiệp vào cuộc đời của người khác.”

Tiếc rằng Nhất Không không đủ trình để lý luận với Thuyết:

“Ngươi tới Trái Đất 1 thời gian rồi bị lây nhiễm về nhân quyền ở đó rồi hử?”