Chương 83: Thu nạp

Một tay ôm mạn sườn, Hoa Mạn Sương hét lớn:

“Chúng mày bơi hết vào đây!”

Nói xong liền ngưng tụ lực lượng trong đan điền, tiến hành tự bạo.

“Nguy rồi, nó tự bạo!” – đám yêu quái hoảng hốt kêu lên.

Đáng tiếc đã quá trễ để có thể lùi lại.

“Uỳnh!”

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, đám yêu quái đồng loạt hộc máu, văng ra ngoài.

Chỉ có mụ Ác Ngạc và tên lưng hùm vai gấu thì chỉ bị chút ít xây xát, vì 2 tên này vốn có thực lực mạnh nhất ở đây, cũng là 2 tên thủ lĩnh của 2 đảng cướp còn lại.

Trong lúc cả đám còn đang ngơ ngác trước sự quyết tuyệt của Hoa Mạn Sương, thì một âm thanh đã nhẹ nhàng vang lên.

“Nghịch Đảo Thời Gian”

Tức thì thời gian nơi xảy ra vụ nổ điên cuồng lùi lại, mãi tới trước cả khi tên sát thủ ra tay.

Ác Ngạc hốt hoảng kêu lên: “Thời Gian Chi Lực thật khủng khiếp!”

Nhìn Hoa Mạn Sương sống lại, tên lưng hùm vai gấu ú ớ kêu lên:

“Cao nhân, chẳng phải người nói sẽ không xen vào việc này sao?”

“Ngươi dám chất vấn bổn tọa?”

Thuyết nhẹ nhàng trả lời rồi liếc mắt một cái, tên lưng hùm vai gấu liền ôm đầu gầm thét, rồi toàn bộ thân xác và linh hồn nổ tung thành cặn bã.

Trong bộ dạng run sợ của đám yêu quái, Thuyết tiến tới gần Hoa Mạn Sương, đưa tay vuốt má, lau đi vệt máu, rồi nâng cằm nàng ta lên.

Nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn sự kinh khiếp của mỹ phụ, Thuyết nhẹ nhàng lên tiếng:

“Sự quyết đoán khi nãy của ngươi làm ta nhớ lại một chuyện.”

Lời vừa dứt, mấy tên yêu quái xung quanh cùng đám lâu la liền bị chém thành nhiều khúc, thân hình câu diệt, ngay cả tên sát thủ chuyên ẩn nấp cũng không thoát khỏi số phận.

Chỉ có âm thanh các bộ phận cơ thể rơi vương vãi xuống đất, hoàn toàn không có bất kỳ tiếng kêu nào phát ra.

Đây gọi là chết không kịp ngáp, không kịp nói lời trăn trối.

Thủ đoạn đáng sợ đến cực điểm.

Còn chưa hết, không gian xung quanh bừng cháy, thiêu rụi toàn bộ máu thịt bọn chúng.

Sạch sẽ không tì vết.

Chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Thuyết, Hoa Mạn Sương 2 mắt ngập nước, thở hổn hển, không dám nói lời nào.

Thậm chí phía dưới quần đã có nước chảy ra.

Cô ta sợ quá mà đái ra quần luôn rồi.

Cao nhân thường hành sự khó lường, vừa nãy bảo không có hứng thú, không thích xen ngang chuyện của người khác, mà nay lại đổi ý, chỉ một ý niệm đã diệt sạch đám yêu quái.

Biết đâu đấy mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.

Tất nhiên việc nàng ta vừa tè, không thể qua mắt Thuyế, hắn rút tay lại, lẳng lặng hỏi:

“Sao mà phải khóc, ta đáng sợ đến thế sao?”

Cô ta ngã khuỵu xuống, chỉ biết lắc đầu.

Rồi bất chợt ngã lăn đất bất tỉnh.

Xem ra thương thế không nhẹ, thêm nữa nãy giờ giao chiến đã quá hao tổn sức lực.

Nhất Không thấy vậy, rủ lòng từ bi, lấy 1 viên Khôi Lực Đan ra cho cô ta nuốt vào, tạm thời giữ mạng.

Một lát sau cô ta tỉnh lại, da dẻ cũng trở nên hồng hào hơn.

Thuyết lại gần, ngồi xổm xuống, tiếp tục hỏi:

“Ta hỏi lại, ta đáng sợ đến thế sao?”

Hoa Mạn Sương 2 mắt nhìn thẳng vào Thuyết như muốn ghi nhớ khuôn mặt này, rồi vừa nằm vừa gật đầu.

Thuyết thấy vậy, liền đứng dậy, giọng trầm ngâm.

“Lần này chỉ là ta tiện tay, cô cũng không cần nghĩ ngợi quá nhiều, ngày sau ráng sống tốt, mà trước mắt, lo chữa trị thương thế đi.”

Hoa Mạn Sương nghe vậy, sợ Thuyết và Nhất Không sắp rời đi, cô ta vội vàng mở miệng:

“Ân nhân, khoan đi đã, lời người nói ban nãy là ý gì? Người nhớ lại chuyện gì, xin cho tiện thiếp được biết.”

Thuyết cười nhếch môi, nửa thật nửa đùa đáp.

“Một chuyện đã xảy ra từ lâu.”

Rồi hắn ngoảnh mặt lại nhìn Hoa Mạn Sương, bộ mặt nhởn nhơ nhìn rất trai đểu.

“Khi đó ta cũng tự bạo giống như cô khi nãy.”

Nhưng trong mắt Mạn Sương lúc này, vẻ nhởn nhơ đó lại cực kỳ đẹp trai, tuấn lãng vô cùng.

Lại sẵn mang ơn cứu mạng trong lòng, Mạn Sương tự nhiên thấy trong người rạo rực, tim đập thình thịch, cô ta nhanh nhảu đáp.

“Ý ngài là ngài tiện thiếp cũng quyết đoán giống như ngài?”

Nói xong, mặt vô thức đỏ lên.

Cô ta ráng đứng lên, tiếp tục chủ động mở lời.

“Xin người thu nạp, để tiện thiếp được theo hầu hạ, báo đáp ân tình.”

Thuyết lắc đầu cười trừ:

“Ta không có nhu cầu tuyển hầu gái, cũng không có nhu cầu cần cô phải báo đáp, mà cô nên về với gia đình mình, sẽ tốt hơn.”

Hoa Mạn Sương không chịu bỏ cuộc, tiếp tục nài nỉ, trình bày hoàn cảnh.

“Tiện thiếp vốn là con gái của trại chủ Mộc Hoa Trại, cha của tiện thiếp vì trọng thương trong lần khám phá di tích cổ dưới đáy biển Hoàng Hải, mà khí huyết khô kiệt, mới mất cách đây 2 tháng. Sau đó trong trại cũng bất đồng về người kế vị, không phải ai cũng tán thành tiện thiếp lên ngôi trại chủ, vì thế mà nội đấu xảy ra khốc liệt.”

“Nhị Long Sơn và Đầu Lâu Hải thấy vậy, liền chớp thời cơ, 2 nhà liên thủ, bí mật tập kích.”

“Hiện tại toàn bộ Mộc Hoa Trại chỉ còn một mình tiện thiếp, tiện thiếp cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa, xin ngài đừng bỏ rơi.”

Nhất Không nghe vậy thì động lòng trắc ẩn, mở miệng nói đỡ:

“Công tử, nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta”

“Đủ” – Thuyết ngắt lời, liếc nhìn Nhất Không, ánh mắt gườm gườm.

Nhất Không thấy vậy liền toát mồ hôi lạnh, vội vàng câm nín.

Thuyết nhìn kỹ Hoa Mạn Sương, thấy cô ta cũng cao ráo, xinh xắn trắng trẻo, thân hình cân đối, lại mặn mà, hấp dẫn, mông ngực nảy nở, doggy chắc phê lòi, hắn nhàn nhạt hỏi:

“Ngặt nỗi kẻ thù của ta lại đều là một đám Chân Tu cấp thế lực sừng sỏ, cô không sợ ư?”

Hoa Mạn Sương nghe vậy, có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền hồi đáp:

“Tiện thiếp từng chết 1 lần, đâu còn gì phải sợ.”

“Không cần nói lời vô ích, chứng minh bằng hành động đi.” – Thuyết lạnh lùng.

Hoa Mạn Sương nghe vậy, rụt người lại trước uy thế đáng sợ, rồi cô ta mím môi, cưỡng ép đau đớn, rút linh hồn chính mạch của mình ra đưa cho Thuyết, giọng điệu đầy quyết đoán.

“Tiện thiếp nguyện làm nô bộc cho người, mặc người sai bảo.”

Tiếp nhận tia linh hồn, Thuyết cười sảng khoái:

“Tốt, tốt lắm!”

Hoa Mạn Sương cung cấp tiếp thông tin:

“Chủ nhân, còn tòa di tích cổ dưới đáy biển Hoàng Hải, với thực lực của ngài, tin rằng sẽ đủ sức để vượt qua mọi cạm bẫy trong đó.”

Thuyết nghe vậy, cũng tò mò hỏi lại: “Di tích đó do cường giả cấp độ nào để lại?”

“Một vị Thánh Đế Trung Kỳ, thưa chủ nhân.”

“Quá kém, ta không có hứng thú.”

“Với cả trước mắt nên tới Viễn Nam Thành, ta cần sắm sửa mấy thứ.”

Thuyết đã tính kỹ rồi, nếu có cơ duyên, thì bèo bọt nhất cũng phải do Chân Tu để lại, như thế mới đủ sức hấp dẫn để hắn đi vào tầm bảo, còn bây giờ, phải mau chóng tới thành trì của nhân loại, để mua sắm mấy thứ phù chú, đan dược, thậm chí là pháp bảo, vì hiện tại hắn không có những đồ phòng thân này.

Còn về Hắc Thủy Thần Cung, tạm thời chưa có thông tin, thì trước mắt có thể đi đúc thể chất thứ 4 - Khí Vận Thông Thiên Thể, gia tăng thực lực.

Rồi lui tới những tổ chức chuyên kinh doanh thiên cơ, để tìm kiếm thông tin.

“Ngày ta đột phá Cấm Kỵ, chính là ngày tàn của tụi bây. Hãy đợi đấy!”

Đó là những suy nghĩ và toan tính của Thuyết lúc này, rất cụ thể và rõ ràng, hắn cũng hy vọng quá trình này sẽ diễn ra suôn sẻ, không gặp bất trắc gì.

Sau đó Thuyết đưa Hoa Mạn Sương vào không gian pháp bảo để nàng ta trị thương, còn hắn và Nhất Không lại tiếp tục vận khinh công, bay tới tới Viễn Nam Thành, chỉ khác là lần này cả 2 lại thu liễm khí tức đến cực hạn, nhìn không ra sâu cạn.

Thật ra thì đồ sát 2 đảng cướp vừa rồi, quanh đây đã không còn cường giả nào nữa. Không những thế, sau này cư dân Viễn Nam Thành có thể thoải mái vào rừng tìm kiếm tài nguyên.