Vừa nghe tới mấy chữ Hắc Thủy Thần Cung, 2 mắt Thuyết sáng lên, mừng như bắt được vàng, vội vàng lên tiếng.
“Tiền bối, khoan đã, chờ ta hỏi cái này một chút!”
Tiếc rằng đã trễ, tia linh hồn mà Phượng Tử Sinh lưu lại lâu nay đã chính thức tan biến.
Thở dài một hơi, Thuyết tiếc hận vô cùng, tìm kiếm thông tin ở 1 nơi mênh mông như Thánh giới, đâu phải chuyện dễ dàng.
Berdina thấy vậy thì động viên hắn.
“Anh xem tài sản mà người để lại còn món gì đáng giá không?”
Thuyết gật đầu, hắn vội thu bộ xương, thanh kiếm và Berdina vào Thuyết giới, rồi hắn và Nhất Không lại tìm kiếm chiếc quách, thì thấy một chiếc nhẫn trữ vật
Quét thần thức soi vào, tài sản của một tán tu, nhìn chung cũng chẳng phong phú gì cho lắm, ngoài một ít Thánh thạch, có lẽ tài nguyên kiếm được cũng không nhiều, mà có kiếm được, thì dùng hết cho tu luyện rồi.
Bất quá có 1 chiếc hộp nhỏ nằm ở trong góc.
Vội mở ra xem, thì thấy bên trong là 1 hạt giống, to như hạt lạc, sáng rực rỡ, và một nhúm cỏ ngâm trong dung dịch.
Thuyết liền quay sang hỏi Nhất Không:
“Thứ này lạ quá, ta chưa thấy bao giờ, ngươi có biết đây là gì không?”
Nhất Không thì biểu hiện vui sướng vô cùng, không nhịn được thốt lên:
“Chúc mừng công tử, người phát tài rồi, thật không ngờ!”
“Đây là hạt giống của Linh La Thụ, cây trưởng thành có thể to như cây cổ thụ, cành và rễ là những nguyên liệu rèn đúc binh khí, pháp bảo cường đại, mạnh mẽ vô cùng, đạt tới đẳng cấp Cấm Kỵ.”
Thuyết nghe mà cũng giật mình kinh ngạc
“Thần kỳ như vậy sao? Linh La Thụ chẳng phải là loại Thần Thụ đã thất truyền trong cổ tịch, trước kia ta chỉ biết sơ lược về nó.”
Nhất Không hồ hởi:
“Đúng vậy công tử, không những thế, lá cây của nó còn có thể trực tiếp ăn sống, hồi phục thương thế rất khủng khiếp, thương tích do đại năng Cấm Kỵ gây ra cũng có thể chữa lành.”
“Chính sư phụ của thuộc hạ trước kia đã từng may mắn được sử dụng lá thuốc này, cực kỳ thần dị, người đã cất công tìm hiểu về nó, tuyệt đối không thể sai được.”
“Còn nhúm cỏ lùn này, là Kim Cương Thảo, là một loại thảo mộc đạt cấp độ Cấm Kỵ. Tất nhiên nhúm cỏ này còn bé, đợi sau này nó lớn lên, mọc xòe ra thành đám lớn, tu sĩ nằm ngủ, hoặc ngồi lên trên tu luyện, vừa giúp sảng khoái tinh thần, bài trừ tâm ma và gột rửa tâm hồn, chữa trị tổn thương linh hồn.”
“Ngoài ra nó còn giúp người đó gia tăng cảm ngộ trong quá trình đột phá Cấm Kỵ.”
“Vị tiền bối Phượng Tử Sinh này, có lẽ vì sở hữu những thần vật như vậy, nên mới bị vây giết vào đường cùng như thế.”
“Tất nhiên 2 thứ này muốn nuôi dưỡng sẽ tốn rất nhiều tài nguyên, Thánh thạch các loại, Cấm Kỵ thế lực mới đủ khả năng nuôi dưỡng.”
Thuyết nghe tới đây thì không nhịn được, 2 mắt sáng lên:
“Thật không ngờ, lần này ta phát tài rồi, mà không hiểu nổi năm xưa nhạc phụ Quách Thánh Thiên của ta lại không hề biết tới sự tồn tại của những loại thảo mộc như vậy.”
Nhất Không vội đáp:
“Quách lão Điện chủ không biết cũng là lẽ thường, vì đa phần sách vở ghi chép về chúng đều đã không còn, ngay cả sư phụ của thuộc hạ, cũng chỉ có một ít thông tin mà thôi.”
Thuyết lại hoài nghi hỏi lại:
“Nuôi trồng chúng nó có khó không?”
Nhất Không khẳng định chắc nịch:
“Dùng Thánh thạch làm phân bón, càng nhiều càng tốt, công tử coi chừng sạt nghiệp đấy.”
Thuyết nghe vây thì quyết đoán:
“Được rồi, cứ để ta, chuyện này chắc ta lo được!”
“Bây giờ trong này không còn gì cả, lập tức đi ra ngoài thôi!”
“Công tử, chúng ta không đi khám phá nốt hang động còn lại sao?”
“Thôi bỏ đi, sống nên biết điểm dừng, với ta thu hoạch như thế này đã là quá mỹ mãn rồi, biết đủ mới là hạnh phúc.”
“Công tử nói rất hay, tham lam quá sẽ không tốt, không tốt, chúng ta ra ngoài thôi.”
2 người thả người, vận chuyển khinh công, bay ra ngoài cửa hang.
Mặc kệ trời đã nhá nhem tối, 2 người tiếp tục phi hành về phía Viễn Nam Thành bay tới.
Tốc độ của những cường giả Chân Tu quả thực khủng bố, ở Thánh giới bao la này, nếu không có Cấm Kỵ, thì Chân Tu là vô địch.
2 người cũng chẳng che giấu tu vi hay thu liễm khí tức làm gì, nên vì thế, chỉ cần ngửi thấy up áp của Chân Tu, vô số tu sĩ và yêu thú từ đằng xa đã vội bỏ trốn chạy, hoặc ẩn núp không dám nho nhe gì cả.
Ngay cả 3 đảng cướp ở ngoài Viễn Lâm Thánh Địa đang giao tranh cũng phải đình chiến.
Thuyết thấy bên dưới có khá đông người tụ tập thì hắn cũng dừng lại, và hạ mình xuống.
Nhìn quang cảnh giết chóc xung quanh, hắn khẽ lẩm bẩm:
“Vậy mà cuối cùng cũng đã ra khỏi địa phận Viễn Lâm Thánh Địa”
1 tên đàn ông to cao lực lưỡng, lưng hùm vai gấu, có tu vi Thánh Tông Trung Kỳ, cao nhất trong đám người nơi đây, hướng về phía Thuyết kính cẩn chắp tay, giọng ồm ồm:
“Bẩm Chân Tu cao cường, không biết ngài có gì chỉ bảo?”
Thuyết chưa kịp trả lời thì một mỹ phụ nhân, mông ngực nở nang, mặt mũi trắng trẻo xinh xắn, nhìn mặn mà đằm thắm, nhưng trên người lại đầy thương tích, vội vã khẩn cầu:
“Xin cao nhân ra tay cứu mạng, tôi xin nợ ngài một đại ân tình.”
Đám cao thủ xung quanh nghe vậy thì sắc mặt tái mét, sợ Thuyết đồng ý.
Nhưng đáp lại lời khẩn cầu là thái độ hờ hững của Thuyết:
“Ta không có thói quen xen vào việc của người khác, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi.”
Nghe Thuyết nói vậy, đám người phá lên cười, đắc chí vô cùng
“Ha ha ha, Hoa Mạn Sương, hôm nay ngươi tới số rồi, chuẩn bị đi chết đi.”
“Nơi đây chỉ cần Nhị Long Sơn và Đầu Lâu Hải chúng ta là đủ rồi, 3 nhà quá chật chội ha.”
Mỹ phụ nhân nghe vậy thì cười như điên dại:
“Đã thế ta sẽ tự bạo, mang theo bí mật về di tích cổ ở Hoàng Hải chôn cùng, ha ha!”
Thuyết nghe vậy, mặt không biểu tình, hắn đoán người đàn bà kia đang tìm cách giữ mạng, nên nói khoác thế thôi, với cả tầm mắt của hắn hiện rất cao, Cấm Kỵ hắn còn sở hữu, thì truyền thừa, cho dù của Chân Tu đi chăng nữa, cũng chẳng ăn nhằm gì.
Thuyết ngoảnh lưng lại rồi, tiếng cầu xin của người phụ nữ người đầy thương tích vẫn vang vọng từ phía sau
“Cao nhân, lẽ nào ngài thấy chết không cứu?”
Thuyết quay lại và cười nhạt
“Xã hội này tàn khốc vô cùng, chịu khó chấp nhận hiện thực đi.”
Đám cường địch thấy Thuyết đã chính thức mặc kệ như vậy, càng là sáng khoái vô cùng, thái độ trở nên hung hăng không gì cản nổi.
Một tên nửa người nửa yêu, thân người đầu cá sấu, cánh dơi, nở nụ cười khát máu:
“Tiện nhân, mối thù giết con, để hôm nay ta băm vằm ngươi thành muôn mảnh”
Một tên thân người đầu dê nghe vậy liền giở giọng dâm tục
“Ác Ngạc tỷ bình tĩnh, ta lại muốn bắt ả về làm vợ, ha ha ha.”
“Hoa Mạn Sương, Mộc Hoa Trại đã bị san bằng, nàng có muốn theo ta về làm áp trại phu nhân không, yên tâm ta sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi.”
Một tên thân người đầu hổ cũng xen vào.
“Dâm Dê huynh xài xong, nhớ chia phần cho đệ, ha ha ha.”
Chỉ có tên lưng hùm vai gấu là bình tĩnh và nghiêm nghị sắc mặt, gằn giọng
“Tiện nhân, mau khai ra bí mật di tích, bổn Tông tha ngươi một mạng, ngươi chỉ mới đột phá Thánh Vương, thân đầy thương tích, không kháng cự nổi đâu.”
Đáp lại là thái độ lạnh lùng của mỹ phụ nhân.
“Đám yêu quái thối tha, ta thà chết chứ quyết không chịu nhục!”
Bất ngờ không gian bên cạnh liền nứt ra, một tên yêu quái hình thù xấu xí, thân người đầu cá, bộ vây xanh đỏ, gớm ghiếc vô cùng, chợt hiện ra, tay hóa chủy thủ đâm vào mạn sườn.
Diễn biến khó lường, nữ nhân Hoa Mạn Sương ăn trọn 1 dao của tên quái vật Thánh Vương Trung Kỳ chuyên ẩn nấp đánh lén.
Hắn liếm liếm máu đọng trên lưỡi dao, hưng phấn về chiến tích vừa rồi
“Tiện nhân cứ bình tĩnh, muốn chết đâu có dễ như thế.”
Nhìn máu tuôn xối xả, cô ta biết số mình đã tận, nắm lấy loan đao, lao về phía tên sát thủ
Ánh mắt đầy thù hận.
Nhưng tên quái vật lại trốn vào không gian, để lại một nụ cười quỷ dị.
Mấy tên khác cũng vội vã lao vào vây bắt, dù bọn chúng chỉ là liên minh tạm thời, mỗi bên đều có ý đồ khác nhau, nhưng trước hết cứ bắt sống cái đã.
Đùa sao, di tích cổ, ai mà chẳng hứng thú.